“Lão nhị, ta và ngươi xử lý lão đầu trọc”.
“Lão tam, bóp chết tiểu Tiên Nhân kia”.
Ba lão già ở phía đối diện đã lao tới, khỏi cần hỏi nhiều cũng biết họ thường xuyên làm mấy chuyện giết người cướp của này, phân công rất rõ ràng.
“Tiểu tử, tự cầu bản thân nhiều phúc đi”.
Lão già trọc đầu để lại câu nói này rồi xông lên phía trước, không hổ là bàng hệ của Long tộc, lão rất mạnh, một nhát kiếm chém văng lão già thứ nhất, trở tay vung chưởng đánh cho lão già thứ hai lảo đảo lùi về sau.
Lão già thứ ba thì nhắm vào Triệu Bân.
Triệu công tử rất nhanh trí, co giò chạy mất.
“Tiên Nhân bé nhỏ thôi mà... đi đâu chứ!”
Lão già thứ ba mỉm cười vặn vẹo, giơ tay túm lấy qua khoảng không.
Đáp lại lão ta là Thiên Tráo Hộ Thể của Triệu Bân, hất tung bàn tay to lớn kia.
Ôi chao?
Lão già thứ ba nhướn mày rất cao.
Tiểu Tiên Nhân này cũng có chút đạo hạnh đấy.
Soạt!
Chỉ trong thời khắc ngắn ngủi, Triệu Bân đã trốn ra khỏi tinh không này.
Nếu cứ cố chấp đối đầu, hắn thực sự không phải đối thủ của lão già thứ ba.
Thế nhưng, hắn có át chủ bài, lát nữa sẽ quay về đâm cho lão ta một cú.
“Ngươi chạy được chắc?”
Lão già thứ ba mỉm cười nham hiểm, đuổi theo hắn không chịu thôi, vừa đuổi vừa đánh.
Triệu Bân vừa đuổi vừa trốn, giống như một luồng sáng vàng, chui tọt vào Bắc Cực Tinh, cắm đầu vào một khu rừng.
Đùng!
Lão già thứ ba đến ngay sau đó, rắc một đống bùa chú, phong ấn khu vực này.
Triệu Bân đang chạy trốn bỗng cảm nhận được sức mạnh trói buộc, giống như lọt vào đầm lầy, đi nửa bước cũng khó khăn.
“Chạy đi, sao không chạy nữa?”
Lão già thứ ba hạ xuống, mỉm cười lộ ra hai hàm răng trắng ởn.
Triệu Bân thực sự không chạy nữa, hắn đứng thẳng ở đó như cọc gõ.