Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Người của Ma gia cùng đám thợ mỏ đều làm việc rất khí thế.  

             Đáng tiếc, họ phát hiện ra nơi này quá muộn cho nên khoáng thạch trong mỏ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.  

             Dù vậy thì bọn họ cũng phải đào suốt chín ngày mới hết.  

             Vào đêm thứ mười mới thấy đại trưởng lão phất tay áo, tất cả đều lui ra ngoài.  

             Nói chung bọn họ cũng đã tìm được một món hời lớn.  

             Đêm đó, bọn họ lập tức quay trở lại núi Bất Tử.  

             "Đây là... núi Bất Tử?"  

             Nét mặt của Kim Sơn lão quỷ đang bị phong ấn tỏ ra rất kinh ngạc.  

             Trước đây lão ta đã từng đến núi Bất Tử nhưng cũng không biết trong núi này còn có huyền cơ, ở đây khắp nơi đều là sương mù, còn có một tòa mê tung trận cao cấp, ngay cả nhãn giới của cường giả Chuẩn Thiên như lão ta cũng không thể nhìn rõ được phương hướng.  

             Đám thợ mỏ cũng ngạc nhiên.  

             Thành thật mà nói, núi Bất Tử trong ký ức của bọn họ không giống như thế này.  

             Chuyện này còn chưa đáng ngạc nhiên.  

             Lúc bước chân vào thành Thiên Thú mới thật sự đáng ngạc nhiên.  

             "Con mợ nó".  

             Những người lần đầu đặt chân vào thành đều bất giác văng tục, kinh hãi không thôi.  

             Đám người Vương Trác không thể nào tin được vào mắt mình, ngay cả Kim Sơn lão quỷ cũng vậy, chỉ có quỷ mới biết được ở sâu trong núi Bất Tử lại còn có một tòa thành cổ, trong thành là cả một thế giới rộng lớn tách biệt với bên ngoài, nơi đây có mây trôi lượn lờ, ánh sáng tràn đầy, núi non hùng vĩ, cỏ cây phồn thịnh, trông y hệt chốn bồng lai tiên cảnh, cũng may Thánh tử Thi tộc vẫn còn đang ngất, nếu không thì hắn ta chắc chắn sẽ thất kinh hồn vía khi nhìn thấy cảnh này.  

             "Ngày sau nơi này là nhà của chúng ta".  

             Triệu Bân cười, vỗ vai Vương Trác nói.  

             Vương Trác há miệng thở dốc, mở to mắt quan sát xung quanh.  

             Đám thợ mỏ bên cạnh hắn ta cũng âm thầm nuốt nước miếng, không thấy thì không biết, vừa thấy liền giật thót cả mình. Ma gia ẩn dật không ngờ lại có tài nguyên hùng hậu tới vậy, nói cho chính xác thì bọn họ rất may mắn, tìm được một chỗ dựa vững chắc, tòa thành cổ này chính là một nơi ẩn thân rất tốt, đợi sau khi bọn họ tu luyện công đức viên mãn thì xem còn ai dám ức hiếp bọn họ.  

             "Đỉnh núi kia là của các ngươi".  

             Triệu công tử lại cười nói, chỉ tay sang một hướng khác.  

             Đám thợ mỏ rưng rưng nước mắt, kính cẩn cúi đầu trước Triệu Bân, trước đó bọn họ bị đám người Huyết Y Môn đối xử hết sức tàn ác, bây giờ được Triệu Bân cùng Ma gia đối đãi tốt như vậy quả thật khiến cho bọn họ cảm động muốn khóc.  

             “Trước tiên hãy nghỉ ngơi đi”, Triệu Bân cười nói.  

             "Đa tạ".  

             Đám thợ mỏ lại cúi đầu lau nước mắt, lần lượt bước về hướng đỉnh núi kia, trên đường đi bọn họ dáo dát nhìn khắp nơi như một đám nhà quê, nhìn thấy điều gì cũng cảm thấy mới lạ, dù sao thì đây cũng là chốn bồng lai tiên cảnh, bọn họ cảm thấy không chân thực cũng là có cơ sở.  

             Trên đỉnh núi đã chuẩn bị sẵn sàng y phục  

             Còn chỗ ở thì lại không cần phải nói  

             Trên đỉnh núi có rất nhiều rừng trúc, sâu trong rừng trúc đã có xây dựng một số tòa lầu các.  

             Ừm… đây là một nơi tốt để tu luyện.  

             “Có hài lòng không”, Triệu Bân phân thân cười hỏi.  

             "Hài... hài lòng, quá mãn nguyện", đám thợ mỏ bật cười hạnh phúc đáp.  

             "Đến đây, xếp hàng nhận tài nguyên tu luyện".  

             Triệu Bân phân thân lấy ra một cái bàn, bên trên có bày tài nguyên tu luyện, chính là dược hoàn, linh dịch, đan dược, bùa chú,... ngoài ra còn có công pháp tu luyện cùng rất nhiều bí thuật, cấp bậc cũng không hề thấp.  

             "Đều... cho bọn ta sao?"  

             Người thợ mỏ đầu tiên bước lên nhìn thấy vậy thì sửng sốt hỏi.  

             Chủ yếu là bởi vì đống tài nguyên tu luyện này quá nhiều.  

             “Mọi người đều có phần”, Triệu Bân phân thân cười nói.  

             “Đa tạ”, đám thợ mỏ hết sức vui sướng, xếp hàng ngay ngắn chờ nhận, bọn họ đã sống quen với khó khăn gian khổ, chưa từng có ai đối xử với bọn họ tốt như vậy, Triệu Bân cùng Ma gia rất giữ lời, đã cung cấp cho bọn họ không ít tài nguyên tu luyện, thực sự xem bọn họ như người trong nhà khiến cho bọn họ phải tiếp tục cảm động đến rơi nước mặt.  

             "Tài nguyên tu luyện này cũng không thể lấy không".  

             "Làm việc tốt thì sẽ có nhiều hơn".  

             "Đã hiểu".  

             "Được rồi".  

             Triệu Bân phân thân nói xong thì liền xoay người rời đi không thấy bóng dáng.  

             Đám thợ mỏ không hề nhàn rỗi, mỗi người tự tản ra đi tìm chỗ ở cho mình.  

             Đã nói mà! Đại nạn không chết ắt có phúc, bọn họ đúng là có phúc phần ba đời mới có thể gặp được quý nhân như thế này.  

             Kể từ giây phút này bọn họ đã tràn ngập hi vọng với tương lai.  

             “Làm nhanh lên, không được lười biếng”.  

             Tiếng quát của đại trưởng lão vang khắp thành Thiên Thu.  

             Lão già này lại bắt đầu tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống làm quản giáo, tiện tay lấy vò rượu ra nhàn nhã uống cạn, nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão cũng không khác gì, bọn họ đều là cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên cho nên đứng hò hét rất khí thế.  

             “Chờ ta bước vào cảnh giới Chuẩn Thiên rồi thì ta cũng sẽ khí thế như vậy”.  

             Có không ít trưởng lão Ma gia vuốt râu thấm thía nói.  

             Nói chuyện vô nghĩa đủ rồi, phải nhanh chóng làm việc chính: luyện khoáng thạch.  

             Thu hoạch của bọn họ rất lớn.  

             Sau khi luyện hóa thì xích huyền thiết có thể đúc ra rất nhiều binh khí tốt.  

             Triệu Bân một tay lôi thánh tử Thi tộc, một tay lôi Kim Sơn lão quỷ đi vào một rừng cây, từ xa thì bọn họ đã nhìn thấy trên một cây đại thụ trong rừng có treo sẵn hai người đang đung đưa theo gió.  

             Đó chính là Thi Tế và Ngân Sơn lão quỷ  

             Kể từ khi bị bắt thì bọn họ luôn bị treo ở đây.  

             Đặc biệt là Ngân Sơn lão quỷ đã bị treo ở đây rất lâu.  

             "Ngân Sơn?", Kim Sơn thấy vậy thì sững sờ.  

             Ngân Sơn lão quỷ đã biến mất nhiều ngày nay, Kim Sơn không ngờ lão ta lại bị Ma gia bắt trói ở đây.  

             Đồng hương gặp đồng hương, vừa gặp liền rơi nước mắt.  

             Ngân Sơn lão quỷ thấy động thì ngay lập tức giãy dụa, còn tưởng rằng Kim Sơn lão quỷ đến cứu mình.  

             Nhưng không ngờ chính lão ta cũng đã bị bắt.  

             "Lên cùng đi".  

             Triệu Bân rất tự giác treo Kim Sơn lão quỷ lên cây.  

             Hai lão già đung đưa trong gió, cảnh tượng hết sức đẹp mắt.  

             Cặp huynh đệ quái dị trong truyền thuyết mà người ta hay nhắc đến chính là bọn họ.  

             "Cơ Ngân!"  

             Những tiếng gầm giận dữ vang lên, hai lão quỷ trên cây phẫn nộ đến điên người.  

             Bọn họ đều là cường giả Chuẩn Thiên thế mà phải chịu sự sỉ nhục này.  

             Triệu Bân không quan tâm đến điều đó, hai hộ vệ cảnh giới Chuẩn Thiên của Ân Minh đều đã bị bắt trói ở thành Thiên Thu, như vậy cũng xem như đã chặt đứt được vây cánh đắc lực của Ân Trú, nhưng Triệu Bân biết thực lực tiềm tàng của Đại Tế Ti không chỉ có thế, lão ta nhất định vẫn còn giữ không ít bí mật trong bóng tối.  

             Xong việc với hai lão quỷ thì hắn lại lôi Thánh tử Thi tộc qua bên kia.  

             Thi Tế đang bị treo ở đó.  

             Triệu Bân biết ý liền treo Thánh tử Thi tộc lên bên cạnh.  

             Một người là đồ nhi của Thi Tổ.  

             Một người là Thánh tử Thi tộc.  

             Mỗi người treo một bên trông hết sức cân đối.  

             Thánh tử Thi tộc đã tỉnh, Thi Tế cũng đã tỉnh.  

             Hai người nhìn thấy nhau thì đều sững sờ, nói thật ra gặp người nhà ở đây cũng không phải việc gì tốt, Thi Tế thì đã sớm được kinh qua thủ đoạn của thành Thiên Thu nhưng Thánh tử Thi tộc thì chưa cho nên nét mặt vẫn rất mơ hồ, con mợ nó nơi này là đâu, chẳng lẽ lại là... chốn bồng lai tiên cảnh?  

             "Cơ Ngân!"  

             Sau khi sững sờ thì bọn họ cũng gầm lên giận dữ giống như hai người bên kia.  

             "Chờ ta quay lại thì sẽ từ từ xử lý ngươi".  

             Triệu Bân bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.  

             Người mà hắn nói muốn xử lý tất nhiên là Thánh tử Thi tộc.  

             Đến lúc đó hắn sẽ luyện hóa ra hết Thái Âm chân khí.  

             Thánh tử Thi tộc gào thét không ngừng.  

             Đã bị đoạt Thiên Nhãn, lần sau gặp lại kết cục ra sao tự hắn ta cũng có thể tưởng tượng được.  

             Triệu Bân dừng lại trên một đỉnh núi.  

             Diệu Ngữ đang ở đó, cô ta ngồi trên ghế đá như một bức tượng bất động, nét mặt không cảm xúc, đôi mắt vẫn trống rỗng như vậy, trông y hệt một con rối không có linh hồn.  

             Phượng Vũ cũng đang ở đó.  

             Thấy Triệu Bân, Phượng Vũ còn quắc mắt lên liếc hắn một cái, cái tên này khá lắm, rất biết cách gieo tình khắp nơi!  

             "Một lời khó nói hết".  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK