Giới luyện khí không cần phải nhìn nhiều, chỉ cần luyện được một thanh kiếm cũng đủ rồi, nhiêu đó cũng đủ để biết tố chất tiềm ẩn của Triệu Bân, những người có thiên lôi đều là thiên tài hiếm thấy trong hàng vạn người.
“Không cần trả lời vội!”, lão đạo Âu Dương lại mỉm cười.
Nếu Triệu Bân gật đầu ngay thì lão ta sẽ đánh giá thấp hắn, đến gốc gác cũng bị lộ rồi mà tên nhóc này vẫn rất bình tĩnh, tâm thái đó thật sự rất hiếm thấy, ít ra thì đồ đệ của lão ta cũng không có được điều này.
Vì vậy, lão ta càng thích Triệu Bân hơn.
Triệu Bân chỉ mỉm cười, đấy là một kiểu từ chối khéo.
Hai người họ lại ra khỏi địa cung.
Trước khi đi, lão đạo Âu Dương còn lấy một khối huyền thiết, nhét vào tay Triệu Bân.
Theo như cách nói của lão ta thì đấy là quà ra mắt.
Đương nhiên là Triệu Bân không dám nhận, nhận đồ của người khác thì phải làm việc cho họ, nếu hắn đã không gia nhập Luyện Khí Các thì sao dám tùy tiện lấy đồ của người ta!
“Liễu sư muội càng lúc càng đẹp ra nhỉ!”
Hai người họ vừa ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng cười của Hoàng Hiết ở bên ngoài.
Liễu sư muội trong lời của hắn ta là Liễu Như Nguyệt. Cô ta không phải đến đây chơi mà là đến để luyện binh khí. Lão đạo Âu Dương đã biết từ sớm, Vân Phượng đã nhá trước với lão ta, tỷ thí tân tông sắp diễn ra nên nhờ lão ta giúp đồ đệ của mình tôi luyện binh khí, để đạt được trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên không phải là luyện không công mà là có thù lao.
Đấy cũng là luật bất thành văn trong ngành luyện khí.
Liễu Như Nguyệt nhìn thấy Triệu Bân thì hơi chau mày, không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Sự cao ngạo lạnh lùng của cô ta từ trước đến nay không hổ là thiên chi kiêu nữ khí chất cực kỳ giống với Sở Vô Sương và Nguyệt Linh, ai cũng có cái đáng để cao ngạo!
Sắc mặt của Hoàng Hiết cũng không vui, thậm chí còn đầy vẻ thù địch.
“Sư bá, sư điệt xin cáo từ!”, Triệu Bân chắp tay hành lễ.
“Hãy suy nghĩ về những gì ta đã nói”, lão đạo Âu Dương mỉm cười hiền từ.
“Vâng”, Triệu Bân đáp lại, quay người rời khỏi Luyện Khí Các.
Lão đạo Âu Dương không nhìn theo nữa mà đi vào phía, Liễu Như Nguyệt cũng đi theo.
Còn Hoàng Hiết không chịu ngồi yên, không luyện khí mà lén ra khỏi Luyện Khí Các.
“Nhiều đồ tốt thật!”
Trên đường quay về, Triệu Bân vừa đi vừa xuýt xoa.
Thử nghĩ xem, một Luyện Khí Các không có gì nổi bật mà sao lại cất giữ nhiều bảo bối đến thế? Nếu như hắn lấy cắp hết của lão đạo Âu Dương, nếu như luyện hóa hết vào Long Uyên thì nhất định kiếm của hắn sẽ được lột xác hoàn toàn. Nếu nguyên liệu luyện đan không dễ tìm thì nguyên liệu luyện khí cũng vậy, đặc biệt là những vật liệu quý, chỉ có thể tùy duyên, không thể cưỡng cầu.
“Đứng lại!”, lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên nghe thấy tiếng hét.
Triệu Bân không quay đầu, cũng không dừng bước, hắn biết ai đang gọi mình. Ngoài tên Hoàng Hiết đó ra thì còn có thể là ai nữa, hắn ta đã lén theo đuôi Triệu Bân suốt dọc đường, mãi đến ngã rẽ ở trong núi mới xuất hiện vì ở đó ít người qua lại.
“Chạy đi đâu?”, Hoàng Hiết chạy thật nhanh, chặn trước mặt Triệu Bân.
“Sư huynh, có chuyện gì sao?”, Triệu Bân hỏi.
“Sư phụ đã nói gì với ngươi?”, Hoàng Hiết hét lớn lên.
“Nói chuyện thường ngày thôi!”
“Hừ, ta đã nhìn thấy rồi, ông ấy đã dẫn ngươi vào địa cung”. Lúc Hoàng Hiết nói câu đó thì mặt mày cũng trở nên hung dữ hơn, hắn ta là đệ tử mà cũng chưa được vào địa cung, một tên dùng quan hệ để đi cửa sau như hắn dựa vào đâu mà được vào?
“Vào địa cung nói chuyện đời thường thôi!”, Triệu Bân lại nói thêm.
Hoàng Hiết nghe vậy thì cười lạnh lùng và nói: “Nói chuyện đời thường mà cần phải đến địa cung sao?”
“Chuyện này thì sư huynh nên đến hỏi sư bá Âu Dương, hỏi ta làm gì?”, Triệu Bân liếc mắt, sư phụ ngươi là Địa Tạng đỉnh cao ta chỉ là tiểu bối cấp Chân Linh, ông ta kéo ta đi thì ta có thể không đi sao?