"Vãn bối có một bảo vật, mong các tiền bối nhận cho", Triệu công tử đang ở đây, đối với người ngoài thì một võ tu cảnh giới Địa Tạng nhỏ nhoi như hắn cũng không đáng để nhắc đến, không có chút uy hiếp nào.
Đám cường giả Huyết Y Môn đều liếc mắt nhìn nhưng không thể thấy được lai lịch của Triệu Bân.
Chưa đợi bọn chúng lên tiếng thì Triệu Bân đã lấy ra bảo liên đăng chuyển hướng sự chú ý của bọn chúng.
Rõ ràng ngay khi bảo liên đăng được lấy ra thì ánh mắt của đám cường giả Huyết Y Môn đều sáng lên, thật sự đã bị thu hút sự chú ý, tất cả đều đồng loạt xông tới vây chặt Triệu Bân cùng bảo liên đăng, ánh mắt của bọn chúng không nhìn Triệu Bân mà đều dán chặt vào bảo liên đăng.
Bảo bối, đây đúng là một món bảo bối.
Nếu như bọn chúng đoán không sai thì đây còn là di vật của Tiên gia.
Trên bề mặt của nó vẫn còn có dấu vết của Tiên khí.
Thấy vậy, Triệu Bân thu bảo liên đăng lại.
Ánh mắt của đám cường giả Huyết Y Môn cũng chuyển lên người Triệu Bân.
Lọt vào trong tầm mắt của bọn chúng là nụ cười ranh mãnh của Triệu công tử.
Sau đó, toàn bộ cơ thể của hắn cũng phát sáng.
Đúng vậy, đó là thể ánh sáng được Triệu Bân dùng Tiên lực thi triển cho nên hào quang tỏa ra cũng chói mắt hơn bình thường.
Hự!
Những tiếng kêu rên bắt đầu vang lên, đám cường giả đang vây chặt Triệu Bân đều bị hào quang của thể ánh sáng làm cho chói mắt, tầm nhìn bị bôi đen, tinh thần ông ông chấn động, bọn chúng đột nhiên trúng chiêu cho nên đều trở tay không kịp.
Keng!
Triệu Bân rút kiếm ra.
Kẻ đứng gần hắn nhất đã bị chém đầu.
Huyết quang chói mắt.
Giết!
Thấy Triệu Bân đã thành công, các trưởng lão Ma gia đang ẩn nấp trong bóng tối cũng đồng loạt xông ra ngoài chém giết.
Té nước theo mưa.
Tất cả mọi người đều ra tay không chút lưu tình, mỗi một chiêu xuất ra đều là chiêu tuyệt sát.
Phụt! Phụt!
Hiện trường trong điện đẫm máu, ngập tràn những tiếng kêu la thảm thiết.
Chỉ trách chuyện xảy ra quá đột ngột, mấy người Triệu Bân ra tay cũng quá nhanh, đám cường giả Huyết Y Môn hoàn toàn không có thời gian phản ứng, khi phản ứng lại thì đầu đã rơi xuống đất.
Giết!
Bên ngoài điện cũng truyền đến những tiếng kêu la dữ dội tương tự.
Những kẻ vào điện chỉ có cường giả Huyết Y Môn cảnh giới Chuẩn Thiên, cảnh giới Địa Tạng không có tư cách vào đây.
Hiện giờ trong điện đã khai chiến, ngoài điện sao có thể không khai chiến chứ?
Đại trưởng lão đã ra mật lệnh, nghe thấy tiếng kêu la trong điện thì liền tập hợp lại để vây công.
Chỉ trong chớp mắt, một cuộc tấn công áp đảo toàn diện đã được triển khai, đao quang kiếm ảnh không ngừng hiện ra đầy trời.
Phụt! Phụt!
Đám Huyết Y Môn cảnh giới Địa Tạng cũng bị chém giết nhanh đến mức trở tay không kịp.
Làm gì có chuyện quy hàng? Làm gì có chuyện khiêu chiến? Hoàn toàn là đánh úp, không hề bàn chuyện võ đức!
"Chuyện này..."
Đám tiểu bối Ma sơn nhìn thấy vậy thì đều chết lặng.
Đang êm đẹp sao tự nhiên lại khai chiến rồi? Lại còn khai chiến với Huyết Y Môn.
Không có ai đáp lại, khung cảnh chỉ có giết chóc.
Dưới ánh trăng, thành cổ Ma sơn liên tục truyền ra những tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Sương máu tràn ngập, huyết quang chói mắt.
Đây không phải là một cuộc chiến, đây là thảm sát từ một phía.
Đám cường giả Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn đều lần lượt ngã xuống.
Đám cường giả Địa Tạng cũng chết đi trong bi thảm.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều kẻ may mắn đột phá được vòng vây.
"Giết".
"Không được để kẻ nào thoát".
Cường giả Ma gia hừ lạnh, ngay lập tức truy đuổi.
Đám cường giả Huyết Y Môn đột phá được vòng vây thậm chí còn không dám quay đầu lại, tầm mắt và tinh thần của bọn chúng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sự tỉnh táo. Bọn chúng vốn tưởng mình không đánh mà thắng, vừa có thể thuận lợi thu thập Ma sơn về dưới trướng vừa có thể càn quét không ít bảo bối, còn có thể tìm mấy cô nương Ma sơn xinh đẹp phát hỏa, chỉ có quỷ mới biết được tại sao giữa đường lại xảy ra biến cố, cũng chỉ có quỷ mới biết được bên trong Ma sơn lại ẩn giấu nhiều cao thủ đến như vậy.
Tâm tình mới giây trước còn sung sướng đắc ý, giây sau đã lặng như tro tàn.
Trong trận chiến này Huyết Y Môn đã thất bại thảm hại.
Ba mươi cường giả Chuẩn Thiên còn chưa kịp ra tay thì đã bị tiêu diệt!
Ngoài ra còn có rất nhiều cường giả Địa Tạng bị đánh diệt trong cảnh cuồng oanh loạn tạc.
Từ khi Huyết Y Môn thành lập cho đến nay chưa từng xảy ra chuyện thê thảm đến thế này, thậm chí bọn chúng còn không có bất kỳ cơ hội nào để trở mình.
"Chạy?"
"Chạy đi đâu?"
Đến lượt cường giả Bạch gia xông lên truy đuổi sát nút không buông.
Bọn họ có ân oán sâu nặng với Huyết Y Môn, tất nhiên là muốn tru sát toàn bộ.
Các trưởng lão của Ma gia và Ma sơn cũng hết sức nhiệt tình chém giết.
Huynh đệ đồng lòng chém đinh chặt sắt.
Lần đầu tiên bọn họ đoàn kết chống lại kẻ thù, chiến lực của tất cả dường như đều tăng vọt.
"Đây mới đúng là truyền thừa của Ma vực chứ!", Thương Khung thân là lão tổ đang bật cười rất sung sướng, có thể thống nhất được năm mạch truyền thừa thì Ma vực liền có thể lấy lại được vinh quang trước đây, đêm nay chính là trận chiến đầu tiên trong công cuộc thống nhất đó.
Vèo!
Triệu Bân lao đi như một tia sáng vàng đuổi theo một kẻ áo đen ra khỏi thành cổ.
Kẻ đó là một cường giả Chuẩn Thiên, tốc độ chạy trốn không hề tầm thường.
Ở đây có nhiều người như vậy, tại sao hắn lại không ngừng truy đuổi kẻ đó?
Còn có thể tại sao nữa, chính vì Triệu công tử rất thích kẻ đó!
Chính xác mà nói thì thứ hắn thích chính là bảo bối trên người của kẻ áo đen kia, ngay khi kẻ đó vừa bước vào điện thì hắn đã để ý thấy một chiếc nhẫn đỏ được làm từ chất liệu đặc biệt, nhưng thứ càng đáng giá hơn của nó không phải là chất liệu mà là cổ tự được khắc bên trên, chính là Độn Giáp Thiên Tự.
"Lão phu giúp ngươi".
Nhìn thấy Triệu Bân một mình đuổi theo, tam trưởng lão Ma sơn cũng nhanh chóng xông tới.
"Không sao đâu", đại trưởng lão Ma gia ngăn lão ta lại, lão ta hiểu rõ chiến lực của Triệu Bân, đối phương tuy là cường giả Chuẩn Thiên đỉnh phong nhưng chỉ còn lại nửa cái mạng, với chiến lực của Triệu Bân muốn giết kẻ đó không hề khó.
"Chắc chắn chứ?", tam trưởng lão Ma sơn nhíu mày.
"Hắn có thể lo được", đại trưởng lão Ma gia cười nói.
Tam trưởng lão Ma sơn rõ ràng không thể tin nổi.
“Ta quên không hỏi, hắn thuộc thế lực nào vậy?”, tam trưởng lão Ma sơn hiếu kỳ hỏi.
Tên tiểu bối kia chiến lực không tầm thường, chắc chắn phải có lai lịch lớn.
“Hắn có hai cái tên”, đại trưởng lão Ma gia thần bí nói.
"Hai cái tên?"
"Một là Cơ Ngân, một là Triệu Bân".
Đại trưởng lão Ma gia chỉ để lại một câu rồi tiếp tục truy đuổi người của Huyết Y Môn.
Phí sau lưng lão ta, tam trưởng lão Ma sơn ngẩn người ra không tin vào tai mình.
Cơ Ngân? Thánh tử Thiên Tông?
Triệu Bân? Con trai Phù Dung?
Đây là một bí mật kinh thiên động địa khiến cho lão ta đầu váng mắt hoa.
Lão ta sao có thể dám tin Cơ Ngân lại chính là Triệu Bân?
Tử Y Hầu đi khắp thiên hạ tìm hắn, không ngờ hắn lại dám trà trộn vào Thiên Tông, hắn thật sự quá gan dạ quyết đoán.
"Gì vậy?"
"Đánh đi!"
Tứ trưởng lão Ma sơn xông tới thấy tam trưởng lão đang đứng ngây người ở đó thì ngay lập tức mắng lớn một tiếng.
Lão ta chắc chắn rằng nếu như lúc này công khai thân phận của Triệu Bân thì cả Ma sơn đều sẽ khiếp sợ giống như mình.
Ngẫm lại vẫn nên quên chuyện đó đi.
Đợi đánh xong một trận rồi nói sau cũng không muộn.
Bên này, Triệu Bân đã đuổi theo kẻ áo đen ra khỏi núi.