Hôm nay là lần đầu tiên hắn tới đây giữa thanh thiên bạch nhật cho nên mới có thể quan sát rõ ràng Đế Đô của triều Long Đại Hạ, kết giới của nơi này toát ra sự uy nghiêm hùng vĩ, cổng thành cao hơn mấy chục trượng mà tường thành thì còn cao hơn nữa, hắn đứng ở đây giống y như một con ếch nhỏ đang cố ngước mắt nhìn lên, bên trên tường thành có khắc rất nhiều cấm chế, e rằng xe nỏ bình thường không thể nào làm cho nó lung lay, khả năng phòng thủ này thực sự vô cùng mạnh mẽ.
“Đi thôi”, Huyễn Mộng vỗ vai Triệu Bân nói.
Triệu Bân không nhìn nữa, nhanh chóng bước vào trong dòng người.
Sau khi bước vào Đế Đô thì hắn liền cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ khiến cho hắn cảm thấy áp lực.
Hắn giống như một người nhà quê lên tỉnh, liên tục quay đầu nhìn trái nhìn phải. Hai bên phố là các dãy lầu các cao vút đứng sang sát nhau. Mặt tiền của các cửa hàng ở đây cũng được bày trí hết sức xa hoa. Thành Vong Cổ nho nhỏ của hắn hoàn toàn không thể nào so sánh được với nơi này. Tòa lầu các cao nhất thành Vong Cổ chắc chắn cũng sẽ trở nên hết sức bình thường nếu như được đặt ở Đế Đô này. Người đi trên đường rộn ràng nhốn nháo, quần là áo lụa, phần lớn đều là con cháu thế gia. Mới sáng sớm mà đã có rất nhiều tiếng rao hàng vang lên ở mỗi một góc phố.
"Ở đây có nhiều cường giả quá", Triệu Bân lẩm bẩm nói.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được rất nhiều người toát ra khí tức không tầm thường.
Quả nhiên là Đế Đô, ngay cả những người bán hàng rong cũng là cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, còn mấy lão già đi tới đi lui trên phố hơn phân nửa đều là cường giả cảnh giới Địa Tạng.
"Ngày mai Ma Tử mới tới, hôm nay ngươi có muốn đi dạo phố với ta không?", Huyễn Mộng chớp chớp đôi mắt đẹp hỏi.
Lời này Triệu Bân coi như không nghe thấy. Bước chân của hắn càng lúc càng nhanh, hắn đang muốn đi tới hình tháp. Hắn sớm đã khắc ghi vào trong tâm trí bản đồ của Đế Đô, cho nên hoàn toàn có thể tìm ra được chính xác vị trí của hình tháp.
“Ngươi vội vàng đi đầu thai sao?”, Huyễn Mộng vừa nói vừa đuổi theo hắn.
Triệu Bân không trả lời, mà hắn cũng không nghe thấy cô ta nói, hắn chỉ biết cắm đầu lướt qua dòng người.
Giờ phút này không có ai quan trọng bằng mẹ của hắn.
Chính vì hắn quá kích động cho nên tốc độ của hắn cũng càng lúc càng tăng nhanh khiến cho Huyễn Mộng đuổi theo vội vàng tới mức phải thở hổn hển.
Người đi đường đều nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Cái loại như hắn mà cũng được mỹ nữ như hoa như ngọc thế này theo đuổi hay sao? Thế giới này đang bị làm sao vậy? Bộ dạng tầm thường như hắn mà cũng có thể thu hút được mỹ nữ?
Khi đi ngang qua một tòa phủ đệ, Triệu Bân đột nhiên dừng lại.
Hắn dừng lại quá đột ngột, khiến cho khuôn mặt của Huyễn Mộng đang đuổi theo hắn bị đập thẳng vào lưng hắn.
Triệu Bân vẫn thờ ơ, chỉ chăm chăm nhìn tòa phủ đệ.
Tòa phủ đệ này rất lớn, lớn hơn bất kỳ tòa phủ thành chủ nào mà hắn từng nhìn thấy. Lính gác đứng ở cửa cũng hết sức uy nghiêm, hai con sư tử đá ở hai bên cánh cửa cũng vô cùng oai phong lẫm liệt. Phía trên cửa phủ đệ có một tấm biển lớn đề mấy chữ hết sức chói mắt: Tử Y Hầu phủ.
Không sai, đây chính là phủ đệ của Tử Y Hầu, kẻ thù của hắn.
Hắn đã đánh dấu nơi này vô số lần trên bản đồ của Đế Đô.
Rồi sẽ có một ngày hắn san bằng Tử Y Hầu phủ.
Rồi sẽ có một ngày hắn xách đầu của Tử Y Hầu đến trước mộ của cha mình để tế bái linh hồn ông ấy trên trời.
“Có vấn đề gì sao?”, Huyễn Mộng xoa trán nói.
"Không có vấn đề gì", Triệu Bân thản nhiên đáp rồi tiếp tục hòa vào dòng người.