Nắm đấm của Triệu Bân không trượt tí nào, tấm khiên dày và nặng bị đánh vỡ nát.
“Trấn áp!”
Lương Khâu khẽ quát một tiếng, triệu hồi tới pháp khí bản mệnh, vẫn là tấm gương màu bạc đó, nó tỏa ra ánh sáng lấp lánh, sức mạnh hùng hậu tràn ra, nghiền ép cho võ đài rung lên bần bật, từng vết nứt kéo dài tới tận đường biên.
Keng!
Kiếm Long Uyên không cần ai gọi cũng tự động xuất hiện, vung mình hất bay tấm gương kia.
Lương Khâu khẽ rên rỉ, pháp khí bản mệnh cấp Huyền Tiên mà không địch lại nổi kiếm của cấp Tiên Nhân.
“Tru Tiên Quyết”.
Triệu Bân chụm hai ngón tay, tiếng kiếm ngân xẹt ngang bầu trời.
Lương Khâu dùng một tay diễn hóa bí pháp, tạo ra một xoáy lốc đen ngòm, nuốt hết kiếm mang, cùng lúc đó, trong cơ thể hắn cũng có ánh sáng đen vọt ra. Đó là một thanh đao màu đen, à không đúng, chắc hẳn là một thanh chủy thủ, to như lòng bàn tay nhưng nhanh như chớp giật, bất chấp thân xác của Triệu Bân mà đánh thẳng vào chân thân của hắn.
Keng!
Kiếm nguyên thần của Triệu Bân ra khỏi cơ thể.
Đao kiếm va vào nhau tạo nên âm thanh rất thanh thúy.
“Tiên Pháp: Thái Dương Chân Kinh”.
Lương Khâu chắp hai bàn tay, một vầng mặt trời xuất hiện sau lưng hắn ta.
Triệu Bân vừa mới lao tới hứng trọn đòn tấn công này, bị vầng mặt trời chói mắt làm hai mắt tối thui. Hắn sơ ý quá, coi thường gốc rễ và căn cơ của Lương Khâu, chỉ riêng vầng mặt trời này đã sở hữu lực sát thương đủ mạnh rồi.
Ưm…
Nhiều khán giả dưới đài cũng chịu tai ương.
Vầng mặt trời này quá sáng và chói, có trời mới biết bao nhiêu người đã hoa mắt.
Diệt!
Lương Khâu nắm bắt lấy cơ hội này, giơ ngón tay trỏ ra một luồng sáng nhẹ.
Triệu công tử rất tự giác, nhanh chóng mở thể ánh sáng.
Lương Khâu không kịp đề phòng nên không thể tránh được, hai mắt hắn ta cũng đen thui. Không chỉ riêng hắn ta mà khán giả đứng xem cũng rất lúng túng, hai mắt vừa khôi phục được chút ánh sáng lại tiếp tục bị chói lòa, mà còn bị nặng hơn. Những người nào tu vi hơi thấp thậm chí còn chảy máu qua khóe mắt, đứng hóng chuyện mà đến mức độ này, chẳng lẽ không lúng túng?
Grào!
Tiếng rồng ngâm trầm đục và mạnh mẽ chợt vang lên trên đài.
Rồng Thần Vẫy Đuôi của Triệu Bân quật cho Lương Khâu vừa mới lao tới văng ra xa.
Mà hắn cầm theo kiếm Long Uyên cũng trờ tới như hình với bóng, nhắm thẳng vào mi tâm của Lương Khâu.
Lương Khâu nghiến răng nghiến lợi, tự diễn hóa ra một tấm khiên chắn trước mi tâm. Đây là một thứ bí pháp bảo vệ mệnh môn, vậy mà đúng vào thời khắc then chốt hắn còn liếc nhìn Triệu Bân thêm một lần, trúng ngay ảo thuật của hắn, tâm trí hoảng hồn, khiến cho tấm khiên ở mi tâm lập tức mất hết hào quang, cũng vì thế mà tan thành tro bụi trong phút chốc.
Keng!
Triệu Bân đã lao tới.