Nữ soái thánh khiết cũng phải chửi tục một câu.
“Tức giận rồi sao?”
“Qua kia hóng mát đi!”
Triệu Bân xem danh sách xong thấy cảnh này thì thuận đẩy lão mập một cái.
Lão già kia cũng là kẻ thức thời, cất hàng “nóng” rồi quay đầu chạy mất. Trước khi xuống lầu ông ta còn nhìn thoáng qua một cái, đẹp trai thì ngon à? Biết vậy tìm thằng nhóc đối diện rồi.
Đúng rồi, phải tìm ta chứ!
Đây là lời trong lòng của Triệu công tử.
Mua ở đây, về nhà hắn sẽ rao giá gấp đôi.
Lão mập đã đi nhưng để lại bầu không khí cực kỳ xấu hổ.
Nữ soái mất tự nhiên, trên mặt nổi lên từng rặng mây hồng.
Triệu Bân nhìn mà lòng vô cùng hoảng hốt.
Nói thực thì hắn từng gặp cảnh đẹp thế kia rồi.
Vào một đêm nào đó, hắn cũng mời Sở Vô Sương ăn cơm như thế này, cũng có một lão già gian xảo chạy tới khoe hàng nóng, bị Sở Vô Sương tát như xối nước vào mặt, suýt chút nữa lật tung cả bàn cơm.
Nếu không làm sao lại gọi là hai cô cháu cơ chứ.
Tư thái khi nổi điên của họ đúng là giống nhau y hệt.
Nữ soái ngước lên liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt chẳng hề thân thiện. Kỳ lạ thật đấy, bát tự của hai người họ không hợp đến thế cơ à? Đi cùng với tên này tại sao toàn gặp phải mấy chuyện linh tinh vậy?
“Ăn cơm thôi”, Triệu Bân ho khan một tiếng.
“Đã tìm thấy chưa”, nữ soái hỏi vậy để đổi đề tài.
“Chưa thấy”, Triệu Bân cười cười: “Thế nhưng có vật khác thay thế được đan dược giả chết”.
“Thứ gì?”
“Quan tài ngọc băng”.
Triệu Bân nói rồi tiếp tục cầm đũa lên.
Đúng vậy, là quan tài bằng ngọc băng, phong ấn nữ soái vào bên trong quan tài, cũng bỏ vào chiếc nhẫn ma. Liễu Tâm Như trước đó chính là một ví dụ điển hình, xét từ góc độ nào đó thì một cỗ quan tài ngọc băng còn hữu dụng hơn cả đan dược giả chết, nhưng vật này cực kỳ quý hiếm, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể khát cầu.
Không ngờ rằng trong phiên đấu giá của thành Liệt Hỏa lại có.
Như thế thì đợi thêm một ngày cũng không sao.
Chuẩn bị kỹ càng thì công việc mới thuận lợi.
Sau khi sắp xếp cho nữ soái xong xuôi, hắn mới yên tâm lên đường.
Nữ soái không hỏi thêm.
Cơ Ngân đã ra tay, nhất định sẽ mua được quan tài bằng băng.
Tên này bẫy Ân Trú mất mười cả đống tiền, đúng chuẩn một tên trọc phú.
Luận về tiền tài, e là chẳng mấy ai đọ nổi với hắn.
Cũng có nghĩa là, mấy ngày sau đó, cô ta phải nằm trong quan tài.
Như thế cũng tốt.
Tu vi đã mất, cô ta chính là một cục nợ, dù sao ẩn mình trong quan tài cũng an toàn hơn lảng vảng ở bên ngoài.
“Hóa ra còn có vật này cơ à”.
Triệu Bân vừa lùa cơm vừa lầm bầm trong lòng.
“Vật này” mà hắn đang nhắc tới là một vật phẩm trong danh sách đấu giá, đã vậy còn là vật phẩm áp chót. Có lẽ nó cũng không phải báu vật gì, nhưng chắc chắn có can hệ rất lớn, vậy mà cũng lôi ra đấu giá.
Cứ đợi mà xem! Phiên đấu giá này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Vì món vật phẩm áp chót, chắc chắn không ít thế lực sẽ so kè tài lực.
Trong đó, thế nào cũng bao gồm cả Thi tộc và Huyết Y Môn.
Sau bữa cơm.
Triệu Bân và nữ soái ở lại tửu lầu, từ tầng ba trở lên toàn là gian phòng cho khách.
Một gian.