Triệu công tử tỏ ra vô cùng chán chường, hắn ngồi đó, thỉnh thoảng vươn vai và ngáp ngắn ngáp dài, đang nghĩ cách làm thế nào để thoát thân. Bị môn chủ La Sinh Môn khóa bên cạnh cô ta, đúng là không có cảm giác an toàn.
Từng có một khoảnh khắc, môn chủ La Sinh Môn liếc mắt nhìn hắn, càng nhìn… ánh mắt của cô ta càng thâm trầm.
Nhìn ta làm gì?
Triệu Bân bị nhìn mà toàn thân mất tự nhiên, cứ thấy ánh mắt của ả đàn bà này là lạ.
Môn chủ La Sinh Môn đâu chỉ có ánh mắt là lạ, đến cả thần thái cũng có vẻ mờ mịt kìa? Mới chỉ một loáng mà cô ta nhìn Triệu công tử mười mấy lần, cứ liếc mắt nhìn Triệu Bân rồi lại nhìn sang bức tượng gỗ của cô gái áo đỏ.
Không thể trách cô ta được, bởi vì bức tượng gỗ của cô gái áo đỏ cực kỳ giống Triệu Bân, hay nói cách khác là y hệt, khắc họa rất sinh động và có hồn.
Triệu Bân ghé tới, liếc mắt nhìn rồi cũng mờ mịt, nàng ta đang khắc hắn sao?
Đúng thế.
Chắc chắn là thế.
Đây là câu trả lời của môn chủ La Sinh Môn, với tư cách là người thứ ba, cô ta nhìn thấy rõ nhất.
Thế nên cô ta mới càng thấy khó hiểu.
Niên đại của Vân U Cốc chí ít cũng phải năm ngàn năm rồi.
Cũng có nghĩa là, chủ nhân của Vân U Cốc chí ít cũng là người từ năm ngàn năm trước.
Năm ngàn năm trước cũng có một nhân tài giống hệt như Triệu Bân ư? Hay nói cách khác, trong số tổ tiên của Triệu gia, cùng một gia tộc, sinh ra một người giống y như đúc, cũng rất có khả năng đấy.
Nếu thực sự là vậy, vậy thì lai lịch của Triệu gia rất đáng sợ, có thể kết giao với một vị tiên, còn khiến vị tiên này nhung nhớ đến vậy, ngồi dưới ánh trăng khắc tượng gỗ, chắc chắn quan hệ không hề tầm thường.
Triệu Bân không ngừng vò đầu bứt tai.
Trong lịch sử thật sự có người giống hắn như vậy sao?
Khi hắn nhìn lại thì tượng khắc gỗ đã được khắc xong.
Cô gái áo đỏ chưa đi, chỉ phất tay lấy ra một cây đàn ngồi dưới tàn cây chơi một khúc nhạc. Cô ta để bức tượng gỗ ở bên cạnh, trong khi gảy đàn còn không quên liếc mắt nhìn bức tượng gỗ rồi nở một nụ cười dịu dàng.
Tuy đây chỉ là huyễn cảnh nhưng Triệu Bân cùng môn chủ La Sinh Môn dường như còn có thể nghe thấy tiếng đàn vừa du dương vừa cổ xưa mang theo nỗi niềm tan thương. Đừng nói là môn chủ La Sinh Môn, ngay cả Triệu công tử nghe xong tiếng đàn cũng có cảm giác như mình đã già thêm vài tuổi. Phải là người đã trải qua bao nhiêu năm tháng đau thương mới có thể đánh ra được khúc nhạc bi ai đến thế này?
Môn chủ La Sinh Môn say mê lắng nghe.
Triệu công tử cũng lấy ra cây đàn đá, bắt đầu chơi một khúc nhạc giống như cô gái áo đỏ.
Hắn có thiên phú cực kì cao, ngay cả động tác gảy đàn cũng tương tự, tiếng đàn tuy cũng bi thương nhưng không thể đàn ra ý cảnh giống như cô gái áo đỏ.