“Thanh niên?”
“Nhất định là anh rể rồi!”
Khương Ngữ Linh cười ha ha, buông Triệu Bân ra rồi chống nạng rời đi.
Trước khi đi cô ta còn liếc mắt lại nhìn Triệu Bân và nói: “Đợi ngươi khôi phục, chúng ta lại đánh một trận!”
Woa…
Triệu Bân ôm ngực, mắt nổi đom đóm.
Hắn vốn đang bị thương, suýt bị Khương Ngữ Linh dọa đến tắt thở.
Đêm…
Lặng lẽ buông xuống.
Triệu Bân vịn tường, loạng choạng ra khỏi cửa, nhìn quanh bốn phía.
Đấy là một khuôn viên nhỏ, yên ắng, ngoài một bộ bàn ghế đá ra thì chỉ có một cây liễu già.
Hắn ngước lên nhìn.
Hắn lặng lẽ nhìn bầu trời sao.
Bầu trời sao của tiên giới rộng lớn hơn phàm giới nhiều, những ngôi sao đều lấp lánh ánh sáng mê hoặc, làm hắn thấy bàng hoàng, một trăm năm hoa nở rồi hoa tàn, hắn không biết người thân và bạn bè ở phàm giới thế nào rồi, liệu có đang nhìn lên bầu trời sao như hắn không? Một mình nơi đất khách, hắn đã đi hết một trăm năm ròng, lúc đến tiên giới thì lại có cảm giác cô đơn lạ thường, so với nơi đây thì thành Vong Cổ ấm áp và an yên hơn nhiều.
Một lúc lâu sau.
Hắn mới thôi không nhìn nữa, rồi ngồi xếp bằng dưới gốc liễu.
Việc cấp bách là phải phá giải phong ấn, đây không phải phàm giới, ở nơi này đều là tiên, ai cũng có thể giết chết mình. Hắn phải khôi phục lại trạng thái đỉnh cao trong thời gian ngắn nhất có thể để tránh gặp biến cố.
Hắn tĩnh tâm ngưng khí.
Hắn vận hành Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh và Vạn Pháp Trường Sinh quyết.
Sau đó tiếng xương khớp va vào nhau vang lên, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh rèn luyện thể xác, Vạn Pháp Trường Sinh quyết chữa trị và nối liền kinh mạch và xương khớp. Vì đan hải bị tắc nghẽn, hắn không cách nào hấp thụ linh lực tiên khí nhưng lại có thể dẫn vào trong cơ thể để tẩy luyện. Linh khí của tiên giới tinh túy hơn phàm giới nhiều, mỗi một luồng linh khí đều chứa tiên khí, vừa vào đến cơ thể thì liền như dòng nước suối mát trong cuồn cuộn, rất sảng khoái, sự mệt mỏi suốt trăm năm nay dần biến mất, dáng vẻ già nua cũng dần thay đổi, cơ thể mệt nhoài lại một lần nữa toát lên sinh khí.
Đột nhiên, một luồng gió lạnh thổi đến.
Đèn trong khuôn viên bị gió thổi tắt.
Sau đó, một người bước ra từ trong bóng tối. Dưới ánh trăng,có thể nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng đối phương, toàn thân đen thui, mặt xanh nanh dài, miệng còn chảy dãi lòng thòng, đỏ rực màu máu.
Yêu tụy!
Mặc dù Triệu Bân chưa mở mắt nhưng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng.
Hắn đã rất quen thuộc với loại tà vật này, ở trên Hồng Trần lộ hắn đã chém giết suốt một trăm năm.
Nếu như hắn không có tín niệm kiên định thì đã bị tiêu diệt từ sớm rồi.