Ông ta từng nhìn lén, chắc hẳn đó là bí pháp năng lực tái sinh, có vẻ khá giống với công pháp của Ma Vực, nhưng so sánh hai bên thì nó vẫn huyền diệu hơn công pháp của Ma Vực, bởi bí thuật của ông ta dùng nhiều sẽ tổn hại tới căn cơ.
“Thể xác cũng không phải không phá được”.
Triệu Bân lầm bầm, hắn nhìn về phía lão già áo đen.
Hắn ngã xong thì tàn tật một nửa, mà đối phương cũng chẳng khá khẩm hơn.
Thế nên mới nói: Có cách đánh.
Nếu đổi lại là trước kia, hắn sẽ mở Kỳ Lân hóa ngay lập tức.
Lúc này đây, hắn có chín phần tiên lực, đủ tư cách để bất chấp đối đầu chính diện, chủ yếu muốn xem thử cách biệt của bản thân với lão già áo đen tới đâu. Từ khi ra khỏi Biển Chết, hắn chưa từng dồn hết toàn lực, nên cần một trận huyết chiến để củng cố căn cơ của bản thân. Nói thẳng ra, hắn đang dùng lão già áo đen để rèn giũa chính mình.
“Ngươi đáng chết!”
Lão già áo đen phẫn nộ, ùn ùn sát khí lao tới.
Triệu Bân đứng vững tại chỗ, hô lên một tiếng: Nổ!
Nói nổ là nổ được ngay, lão già áo đen chưa kịp tới nơi đã bị nổ cho lảo đảo mà không biết Cơ Ngân dán bùa nổ lên người mình từ bao giờ. Còn nữa, ông ta có bùa chống nổ cơ mà, thế mà vẫn nổ được?
Điều này không quan trọng nữa.
Quan trọng là bây giờ ông ta rất đau.
Triệu Bân lao người về phía trước.
Sau đó là lại tới thời gian chấn động của Thương Khung rồi, không phải ông ta chưa từng thấy người khác đánh đấm cận chiến, nhưng mạnh mẽ như Triệu Bân thì mới thấy lần đầu. Chiêu thức nào của hắn cũng rất quỷ dị, đòn sau bạo ngược hơn đòn trước. Lão già áo đen cảnh giới Chuẩn Thiên cũng bị đấm đến mức đứng không vững, liên tục lùi về sau.
Hắn là võ tu Địa Tạng sao?
Người bị đấm còn kinh ngạc hơn cả Thương Khung.
Trước kia từng nghe nói rằng Cơ Ngân rất yêu nghiệt, đánh cận chiến cực kỳ đỉnh, ông ta còn thấy không tin, bây giờ chịu đòn thì tin thật. Nếu đang ở trên trạng thái đỉnh cao thì ông ta không sợ, nhưng vừa bị ngã một cú, lại ăn thêm cả đống bùa nổ, cần được nghỉ ngơi lấy sức, thế mà đối phương không cho ông ta cơ hội này. Đòn đánh ở khoảng cách gần như một trò đùa, liên tục lao về phía ông ta, đến mức mỗi lần ông ta muốn phản công đều bị xen ngang.
“Không đủ”.
“Chỉ dựa vào điều này mà muốn đánh bại ông ta thì không đủ”.
Thương Khung điềm tĩnh đáp, đừng tưởng lão già áo đen bị đánh cho liên tục lùi về sau, thực chất tổn thương mà hắn gây ra cho ông ta vẫn rất giới hạn. Kẻ tàn nhẫn từng đạt tới cảnh giới Thiên Võ mà, căn cơ hùng hậu vượt xa khả năng tưởng tượng của người đời.
“Thế thì chưa biết chắc được”.
Cùng một câu nói, Triệu Bân nhắc lại thêm một lần.
Hắn thay đổi chiêu thức, khi mở Đấu Chiến Thánh Pháp còn không quên lột quần áo của đối phương. Hắn càng đánh càng hăng, quần áo trên người lão già áo đen cũng càng ngày càng ít, đến sau cùng, ông ta chỉ còn mỗi một cái quần cộc, khiến tàn hồn của Thương Khung không khỏi giật giật khóe miệng. Lối đánh này rất không giữ võ đức nhé.