Còn việc tại sao cửu vĩ hồ lại chạy vào trong người hắn ta thì phải đi hỏi Đại Tế Ti, lão ta không chỉ âm hiểm giả dối mà bản lĩnh cũng không nhỏ, có thể triệu hồi cửu vĩ hồ ra thì cũng có thể tìm cho cửu vĩ hồ một túc chủ khác.
“Hoàn thành tốt đẹp”.
Ân Trú làm ra vẻ kinh ngạc nhưng trong lòng lại âm thầm cười.
Có thể làm Đại Tế Ti của hoàng tộc thì làm gì có chuyện lão ta không có chút bản lĩnh nào? Tính toán là thứ ăn sâu vào máu, cả năm cảnh giới Thiên Võ cũng nằm trong kế hoạch của lão ta, tất cả những gì xảy ra đêm nay đều nằm trong sự kiểm soát, còn việc lão ta triệu hồi cửu vĩ hồ thế nào, làm sao chuyển nó vào cơ thể Ân Minh thì chắc chỉ có một mình lão ta biết.
“Đi đâu mất rồi”, tất cả mọi người đều vò đầu.
“Sao lại như thế”.
Hồng Uyên nhíu mày, chân nguyên khô cạn là thật, bị thương nặng cũng không phải giả nhưng nhãn giới thì vẫn còn, ông ta tận mắt nhìn thấy cửu vĩ hồ chui vào trong cơ thể Ân Minh, hơn nữa còn không hề kháng cự.
Dường như… Tất cả đã được sắp xếp sẵn.
Đám Quỷ Minh cũng híp mắt lại.
Cửu vĩ hồ tự tìm túc chủ, đúng là mẹ nó thú vị.
Cả nhóm cảnh giới Thiên Võ cũng không hiểu nữa là bọn Dương Huyền Tông.
Chuyện này, bên trong có điều gì đó quỷ dị.
Ưm…!
Ân Minh rên lên một tiếng, ôm đầu gầm khẽ.
Sức mạnh khổng lồ như thế chui vào trong cơ thể, dễ chịu được mới là lạ.
“Minh à”.
Đại Tế Ti vội vàng tiến lên, bắt đầu diễn xuất.
Với vừa đuổi tới thì Ân Minh đã gục xuống, ngất xỉu, cả người tràn ngập khí cửu vĩ, sức mạnh khổng lồ cứ chạy tán loạn, dường như còn có thể nghe thấy tiếng cửu vĩ gào thét từ người hắn ta.
Nhìn vào đan hải hắn ta, cửu vĩ hồ thật sự đã nằm yên trong đó.
Đó cũng là công lao của Đại Tế Ti, lão ta đã sớm đặt cấm chú trong người Ân Minh, cấm chú đó chỉ nhắm vào cửu vĩ hồ, vì nó, lão ta đã hao phí không biết bao nhiêu năm tâm huyết.
“Cơ Ngân, ngươi cứ chờ đó cho ta”.
Khoảnh khắc trước khi ngất, Ân Minh nở nụ cười tàn nhẫn.
“Ghê thật, Ân Minh thành túc chủ rồi”.
Mọi người thấy đều sững sờ, mới nãy còn đánh khí thế ngất trời mà giờ đã xong rồi á?
Dương Huyền Tông không nói, Linh Lung cũng chẳng lên tiếng, chỉ là chân mày nhíu chặt, không kịp trở tay, chuyện gì thế này, cửu vĩ lại chọn Ân Minh, nhưng sau khi vào cơ thể hắn ta thì trở nên yên tĩnh.
Nói thẳng ra thì đó cũng không phải là một tin tức tốt.
Bản tính của Ân Minh thì họ đều biết, là kẻ có thù tất báo, lòng dạ độc ác, để hắn ta làm túc chủ, không gây ra chuyện lớn mới là lạ, cho hắn ta đủ thời gian, có lẽ sẽ chẳng còn người nào đủ sức ngăn chặn hắn ta nữa.
Hồng Uyên cũng không nói gì, hai mắt cứ lóe sáng lập lòe mãi không thôi.
Người đến cấp bậc như ông ta luôn có linh cảm rất chuẩn, đêm nay chắc chắn có chuyện gì đó không thể cho người khác biết, có một bàn tay trong bóng tối đang âm thầm điều khiển tất cả mọi thứ.
Nói trắng ra, là ông ta bị người tính kế.
Sắc mặt ba người Quỷ Minh cũng không đẹp đẽ gì cho cam.
Bận rộn đến hơn nửa đêm, còn bị cửu vĩ đánh tơi bời, lại con mẹ nó để Ân Minh hưởng lợi.
“Sao lại thế này”.
Đại Tế Ti vẫn còn diễn, đang ôm Ân Minh ngất xỉu đến chỗ Hồng Uyên.
Ý là: Khám cho cháu trai ta đi.
Hồng Uyên vẫn im lặng, chỉ híp đôi mắt già nua nhìn Ân Minh, dường như cửu vĩ hồ mới nãy vẫn còn tung hoành ngang dọc đang ngủ say trong đang điền hắn ta, trông có vẻ đang mệt, cũng có thể là do bị làm cho uể oải, ngủ như vừa nãy chẳng có gì xảy ra vậy.
Kỳ lạ như thế, không có gì bí mật mới là lạ.
Ông ta liếc nhìn Ân Minh, ánh mắt chất chứa rất nhiều ẩn ý.
“Cứu tôn nhi của ta đi".
Đại Tế Ti vẫn còn diễn, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
“Nếu đã chọn hắn thì cứ để cho hắn làm túc chủ đi”.
Hồng Uyên hít một hơi thật sâu, chứ không thì còn làm sao được nữa, lôi đầu cửu vĩ ra à?
“Túc chủ?”, vẻ mặt Đại Tế Ti đầy ngạc nhiên.
“Dẫn hắn về, chăm sóc điều dưỡng”.
Hồng Uyên giơ tay khắc lạc ấn lên ngực Ân Minh, à không đúng, nói chính xác hơn là phong ấn, loại phong ấn này cũng có trên người Long Phi, đều là túc chủ, nên đều có cùng một loại phong ấn.
“Đã hiểu”.
Ân Trú cũng không nhiều lời vô nghĩa, cũng lười nói tiếp nên vội vàng đứng dậy, kéo Ân Minh đi về phía Đế Đô.
Dưới ánh trăng, khóe môi lão ta nhếch lên thành một độ cong tà ác.
Bọ ngựa bắt ve, chin sẻ rình sau.
Có vẻ lão ta mới là người cười cuối cùng.
Muốn làm người thắng thì phải dùng đến cái đầu.
Cửu vĩ yên tĩnh, thế giới này cũng yên tĩnh.
Dù là Thiên Tông hay bên ngoài dãy núi thì cũng đầy bóng người, đa số đều khá là chật vật, rất nhiều người vò đầu bứt tai, cứ thấy sai sai thế nào ấy, cả trong lẫn ngoài đều có gì đó quỷ dị.
“Túc chỉ thành Ân Minh, thú vị”.
“Không biết Cơ Ngân thế nào rồi”.
“Nếu hắn biết được thì sẽ có suy nghĩ gì nhỉ”.
Những lời xì xào bàn tán liên tục vang lên, những người lớn tuổi thì đứng vuốt râu.
Nói thật, so với Ân Minh thì họ muốn Cơ Ngân làm túc chủ hơn, bởi vì Ân Minh quá độc ác, một khi để hắn ta đắc thế, một khi để hắn ta cầm quyền, có trời mới biết sẽ có bao nhiêu người bị hại.
“Mẹ nói chứ”.
Trên đỉnh Thanh Vũ, Tô Vũ đỡ gốc cây ho ra máu.
Bọn Kiếm Nam cũng xoa mi tâm, một cơ may thật tốt! Cuối cùng lại thành như thế.
Chờ xem! Ân Minh mà xuất quan thì hẳn sẽ tác oai tác oái.
Có người phát sầu, thì cũng có người vui mừng.
Chẳng hạn như bọn Ngô Khởi, cười có thể nói là cực kỳ vui sướng, cười đầy tàn nhẫn, Ngao Diệt thua không quan trọng, có thêm Ân Minh vùng lên, trở thành túc chủ của cửu vĩ, có thể đánh Cơ Ngân thành tro bụi.