Ba người gạt màn sương mù đi tới thì nhìn thấy một hồ nước trong suốt thấy cả đáy, mùi hương thơm ngát đó xuất phát từ cái hồ này, xung quanh hồ nước có rất nhiều cỏ cây hoa lá.
Triệu Bân đảo mắt vòng quanh, nhìn hai bên, di chỉ Ma Vực tối tăm thế này lại có một hồ nước như vậy, trông không thích hợp một chút nào, đúng là quỷ dị.
“Thơm quá”.
Sở Vô Sương tiến lên, muốn đến gần hơn chút nữa.
Triệu Bân và Thiên Vũ một trái một phải giữ chặt cô ta lại, hồ nước này nhìn kiểu nào cũng thấy có cảm giác quỷ dị, cứ đến gần thế này e là sẽ có nguy hiểm, di chỉ Ma Vực đầy cạm bẫy, cẩn thận vẫn hơn.
Lụp bụp!
Đang nhìn thì chợt nghe thấy tiếng nước sủi bọt.
Cùng với âm thanh đó là hồ nước trong vắt xuất hiện một đóa hoa ngạo nghễ nở rộ, như một đóa sen buổi sớm mai, mỗi một phiến lá đều trong suốt sáng ngời, lấp lánh những vầng sáng khiến hồ nước trở nên huyền ảo.
“Hoa ở đâu ra thế này”, Triệu Bân híp hai mắt lại.
Nhìn sang Thiên Vũ và Sở Vô Sương, vẻ mặt của họ không hề bình thường, hai mắt dại ra, gương mặt xuất hiện vẻ ngờ nghệch, đều nhấc chân lên đi về phía hồ nước.
“Không đúng, đó là ảo thuật”.
Triệu Bân chợt bật thốt, nhanh chóng giẫm mạnh xuống đất.
Đột nhiên, khung cảnh xung quanh nhanh chóng thay đổi, đúng là nơi đó có hồ nước thật nhưng nó không hề trong xanh mà đen ngòm, quanh hồ cũng có hoa cỏ cây cối nhưng các gốc đây đều nhuộm một màu mực đen khiến con người ta bất giác nghĩ rằng tất cả đều chứa một loại kịch độc nào đó.
“Tỉnh lại”.
Triệu Bân đưa tay vỗ hai người.
Bấy giờ Thiên Vũ và Sở Vô Sương mới tỉnh táo lại, thấy cảnh tượng đó thì giật mình, ảo thuật ghê gớm thật, người tâm trí kiên định như họ cũng trúng chiêu, nếu bước chân xuống hồ nước đó thật thì có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì, nói không chừng nó đang che giấu loại ma quỷ đáng sợ nào đó.
Nhắc cái gì là có ngay cái đó.
Ba người còn chưa kịp lùi lại thì đã thấy hồ nước cuộn trào, có một thứ gì đó xuất hiện, cao chừng ba thước, có ba đầu sáu tay, mỗi một cánh tay lại cầm một thứ vũ khí, cả cơ thể đen thùi, con ngươi lại đỏ như máu, nhất là cái miệng to kia còn có chất lỏng màu đỏ chảy xuống, cả hơi thở phả ra từ mũi cũng là màu của máu cùng với mùi tanh tưởi.
“Đi”.
Triệu Bân chẳng cần phải nghĩ, xoay người lập tức chạy.
Cần gì hắn phải nói, Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng trốn mất dạng, ma quỷ này cấp bậc không thấp, tính theo cảnh giới của võ tu thì hẳn là Địa Tạng tầng cao nhất, nhìn cái cơ thể khổng lồ đó thôi cũng thấy sợ rồi.
Gào!
Ác quỷ ba tay gào lên, âm thanh như sấm.
Còn chưa kịp dứt lời thì hồ nước đã cuồn cuộn sóng trào, bao phủ lấy ba người trong nháy mắt, đó không phải là cơn sóng bình thường, chủ yếu là hồ nước có sự biến hóa, chẳng những tanh tưởi mà còn có lực ăn mòn, có thể ăn mòn khí lực, cũng đủ sức hút cạn chân nguyên.
Phá!
Triệu Bân hừ lạnh, một kiếm chém qua ngọn sóng.
Hắn còn chưa kịp nhảy ra thì ác quỷ ba tay đã vọt tới, thanh giáo vung lên, hất hắn văng ra ngoài, không hổ là Địa Tạng tầng cao nhất, dù là người xuất sắc như Triệu Bân cũng bị đánh đến nỗi xương cốt kêu răng rắc, sau đó Thiên Vũ và Sở Vô Sương cũng bị đánh đuổi không ngừng.
Cho ngươi nổ chết!
Triệu Bân không nói nhiều lời vô nghĩa, một xấp bùa nổ được ném đi.
Bùa nổ tung khiến mặt đất rung lên mãnh liệt.
Khiến ác quỷ ba tay bị nổ máu thịt bay tứ tung, quỷ dị ở chỗ cơ thể bị nổ tan nát đó nhanh chóng hồi phục như cũ trong vài giây, tiếp tục vung vũ khí lên đánh tới, còn hung hãn hơn trước đó.
Giam!
Thiên Vũ lạnh lùng nói, tay kết ấn quyết.
Sau đó, một bùa chú hư ảo từ trên trời rơi xuống.
Khỏi phải nói, ác quỷ ba tay đã bị giam giữ, cả ma đao đang vung lên cũng lơ lửng giữa không trung, nhưng tình hình đó kéo dài không quá vài giây, ác quỷ đã thoát ra khỏi phong ấn, thanh chùy nện xuống mặt đất khiến nó vỡ ra, ba người đều bị hất tung lên trời.
“Mạnh hơn cả Địa Tạng tầng cao nhất nữa”.
Triệu Bân dừng lại, họ đang ở di chỉ Ma Vực nên hẳn là ác quỷ ba tay này được gia tăng lực chiến, dù là võ tu cảnh giới Địa Tạng tầng cao nhất đến đây cũng sẽ bị đánh thành tro bụi.
“Ngũ Cực: Quang Minh Chiếu Thế”.
Sở Vô Sương khẽ nói, hào quang từ cơ thể bắn ra bốn phía.
Ác quỷ ba tay bị chói mắt, kêu rên, ba đôi mắt đều có máu tươi chảy dọc, thuộc tính ánh sáng của Sở Vô Sương vẫn rất bá đạo, Triệu Bân cũng từng nếm mùi đau khổ.
Tất nhiên, nó cũng chẳng có tác dụng gì.
Ở di chỉ Ma Vực, ác quỷ có hay không có mắt thì cũng chẳng khác biệt gì.
Gào!
Ác quỷ ba tay tức giận, ba cái miệng há to, có ba tia máu chém ra.
“Giam giữ nó”.
Triệu Bân nói xong bèn lao lên, mở thiên cang hộ thể chống lại ba tia máu đó, Long Uyên đã nắm trong tay, nhất quyết phải chém đầu ác quỷ xuống, nếu không nó sẽ mãi mãi chẳng chịu yên.
Giam!
Thiên Vũ và Sở Vô Sương cùng bấm tay niệm chú, thực hiện thuật phong ấn.
Ba người phối hợp cực kỳ ăn ý.
Ác quỷ ba tay nhanh chóng bị trói chặt.
Cùng lúc đó, Triệu Bân cũng đánh tới, một kiếm chém đầu nó.
Đáng tiếc, phong ấn của Thiên Vũ và Sở Vô Sương quá yếu, Triệu Vân còn chưa kịp chém cái đầu thứ hai thì ác quỷ ba tay đã lấy lại năng lực chiến đấu, một búa đập Triệu Bân bay ra ngoài.
“Ép ta chơi lớn à".
Trong lúc văng ra xa, Triệu Bân lấy cung Bá Vương ra, một mũi tên lao đi nhanh như tia chớp.
Phụt!
Màu máu đã xuất hiện, cái đầu thứ hai của nó đã bị một mũi tên bắn nát.
Còn quả đầu thứ ba thì Triệu Bân muốn dùng thuấn thân tuyệt sát, có điều suy nghĩ một lát hắn lại thôi, đây là di chỉ Ma Vực, cạm bẫy khắp nơi, không nên dùng quân bài tẩy quá sớm.
Gào!
Ác quỷ ba tay nổi giận, đánh về phía Triệu Bân.
“Tặng cho ngươi thêm một đòn”.
Triệu Bân đáp bịch xuống đất, đưa tay tung một đòn Tru Tiên Quyết.
Đòn tấn công này tạo ra lực sát thương cực mạnh trong tay hắn, cái đầu thứ ba của nó đã bị xuyên thủng, ầm ầm nổ thành vụn máu, điều khiến ba người sững sờ là ba cái đầu đều nổ tung, nhưng ác quỷ vẫn không ngã xuống, đã vậy còn hung hăng hơn, sát khi ma cuồn cuộn quay cuồng như biển.
“Bất Diệt Ma Thân quyết".
Triệu Bân nhíu mày, nhìn thấu manh mối.
Thảo nào đánh mãi không chết, bởi vì khí lực của ác quỷ ba tay tiềm tàng sức mạnh tái sinh của Bất Diệt Ma Thân quyết, chém đầu thôi chẳng thể làm được gì, phải đánh thành tro bụi mới được.
“Hỗ trợ”.
Triệu Bân nhanh chóng mở thể kỳ lân, vội vàng lao tới.