Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Như vậy thì hắn ta mới có cảm giác thành tựu.  

 

"Hai ngàn một trăm vạn".  

 

Dưới sự chú ý của mọi người, Triệu Bân lại giơ tay nói.  

 

Trong vòng đấu giá này, hắn không hề quan tâm đến việc Cát Dương sẽ theo đến lúc nào.  

 

Bất luận hắn ta có ra giá nào thì Triệu Bân cũng sẽ theo đến cùng.  

 

"Vẫn theo?"  

 

Tất cả mọi người đều ngay ngắn ngồi thẳng lưng liếc nhìn Triệu Bân.  

 

Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy được gương mặt của Triệu Bân bởi vì chiếc mặt nạ quái dị kia.  

 

"Ba ngàn vạn".  

 

Cát Dương cười nói, trong lòng rất hứng thú.  

 

Triệu Bân vẫn kiên định, thản nhiên nói: "Ba ngàn một trăm vạn".  

 

"Năm ngàn vạn".  

 

Giọng nói của Cát Dương càng âm trầm hơn.  

 

Lúc đầu hắn ta chỉ muốn mua cây quạt đó cho vui.  

 

Không ngờ lại thật sự có kẻ không sợ chết, ra giá ba ngàn vạn mà vẫn theo đến cùng.  

 

Đây là đang bức hắn ta phải thi triển đại chiêu!  

 

Hắn ta là thiên chi kiêu tử, không thể để cho kẻ khác ngồi lên đầu mình được.  

 

"Có tiền thật tốt!", tất cả mọi người đều thổn thức.  

 

"Có tiền thật tốt!", ngay cả Túy Lão cũng thổn thức đến giật giật khóe miệng.  

 

"Năm ngàn một trăm vạn", Triệu Bân vẫn bình thản lên tiếng.  

 

"Mười ngàn vạn", Cát Dương hừ lạnh, trong mắt lóe ra một tia lạnh lẽo.  

 

Mức giá này khiến cho mọi người chấn động.  

 

Khách đấu giá đều biết thiếu chủ Cát gia đang hết sức tức giận.  

 

"Thêm, tiếp tục thêm đi!", Cát Dương cười lạnh một tiếng nói.  

 

"Mười ngàn lẻ một vạn", Triệu Bân tiếp tục dõng dạc.  

 

Không phụ sự mong đợi của mọi người, hắn đã trở thành tâm điểm.  

 

Xem đi! Hội đấu giá lần này thật sự ngọa hổ tàng long, toàn là đại phú hào đụng nhau!  

 

 

 

Nhan Như Ngọc không nhiều lời thêm, chỉ giơ ngón tay cái với Triệu Bân, thánh tử Thiên Tông can đảm thật.  

 

“Còn ai thêm giá nữa không nào?”  

 

Túy Lão nhìn lên tầng ba rồi cười hehe và nói.  

 

Trên lầu ba không có ai trả lời.  

 

Cát Dương cũng muốn thêm nhưng bị các trưởng lão trong tộc kéo lại.  

 

Để nói đỡ cho thiếu chủ của mình, mọi người đều cười nói: “Lừa hắn một ngàn vạn là đủ rồi!”  

 

Cái cớ đó cũng không tồi.  

 

Mặt Cát Dương cũng không còn lạnh lùng nữa mà lại cười vui vẻ  

 

“Nếu ngươi đã thích đến vậy thì cho ngươi đó”.  

 

Cát Dương lại ngồi ngả người ra sau, không chút tức giận mà còn tỏ ra châm biếm.  

 

Mọi người ở đó nghe xong thì đều nhếch môi, hóa ra là ngươi đang gài người ta à?  

 

“Thằng nhóc đáng thương”.  

 

Rất nhiều người nhìn sang Triệu Bân, trong lòng mặc niệm thay hắn.  

 

Triệu Bân lại khá bình tĩnh, hắn mua được bảo bối nên trong lòng còn đang mừng thầm mừng đây này. Tiền hết rồi có thể kiếm nhưng món bảo bối mà đến cây thần tạo hóa cũng phải kích động như thế không phải cứ muốn là có, không thể nào dùng tiền để đong đếm được.  

 

“Không ngờ ngươi mà cũng bị lừa”.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK