Ngô Huyền Thông nói câu đó với giọng khá cao.
Đặc biệt là lúc gọi hai chữ Cơ Ngân, ông ta gằn giọng như thể sợ người khác không nghe thấy
“Đến rồi!”
Các khán giả đã ngồi thẳng lưng lên, đặc biệt là các đệ tử cũ, họ có hứng thú nhất.
Trước đây họ bế quan, chưa thể chứng kiến cảnh Triệu Bân thi triển thần uy trên đài diễn võ, bây giờ phải xem cho kỹ, và cũng xem thử hắn chiến đấu với người ta thế nào, thật sự có thể đánh đến tàn phế sao? Bọn họ không thể nào tin được!
“Viên Miểu cũng đã thua Cơ Ngân rồi, Hán Triều cũng vậy thôi”.
“Vậy thì cũng chưa chắc, sư phụ của Hán Triều đã truyền cho hắn một bí thuật rất lợi hại!”
“Sớm biết Cơ Ngân có thể quăng đập người khác thì đừng để hắn đến gần là được!”
Cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu mà tiếng bàn luận đã vang lên rôm rả.
“Đừng chủ quan!”
Mục Thanh Hàn dặn dò Triệu Bân.
Triệu Bân mỉm cười, bước lên sàn đấu, hắn khởi động cổ tay, chuẩn bị lát nữa sẽ dần nhừ tử kẻ thù.
Soạt!
Hán Triều cũng lên ngay sau đó, vừa nhìn thì trông khá là tự tin vào ngạo nghễ.
Từ khi đến Thiên Tông, tên này đúng là đã trở nên không tầm thường, ít nhất thì Triệu Bân cũng cho là như vậy. Sư phụ của hắn ta cũng rất có năng lực, chắc là đã dùng bảo vật trong kho báu hay linh dịch gì đó để tẩy luyện cơ thể và linh hồn của Hán Triều. Có vẻ huyết khí của hắn ta đã tinh túy hơn nhiều, sức mạnh cũng tăng cao, khá có thực lực.
“Ta đã nắm rõ cách đánh của ngươi rồi!”, Hán Triều cười nham hiểm.
“Vậy thì sao?”, Triệu Bân cười rạng rỡ hơn cả hắn ta.
“Vậy thì ngươi phải thua rồi!”
“Chuyện đó thì chưa chắc đâu!”
Triệu Bân không chỉ khởi động cổ tay mà còn quay khớp cổ.
“Không biết tự lượng sức!”
Hán Triều cười lạnh lùng, đan hai tay lại với nhau, nhanh tay biến đổi ấn quyết.
Soạt!
Triệu Bân cũng di chuyển, nhanh như gió như sấm, đằng sau lưng là một loạt các các ảo ảnh.
“Tốc độ nhanh thật!”
Những người đứng xem đều kinh ngạc, đến cả Vân Yên và Linh Lung cũng chau mày.
Lúc nãy, Triệu Bân nói mình chạy rất nhanh, hai người họ còn không tin, giờ nhìn thấy thì đã thật sự tin rồi. Cấp Chân Linh mà có tốc độ như thế thì thật sự vượt quá dự liệu của bọn họ, với thân pháp này, hiếm có đối thủ trong cùng cấp, người xưa nói rất hay, không có thứ gì mạnh mà không thể phá vỡ, chỉ có nhanh là không chống trả được thôi, tốc độ là quan trọng nhất.
“Ngươi…”
Mặt Hán Triều biến sắc, hắn ta chỉ cảm thấy một cái bóng vừa lướt qua thì Triệu Bân đã đứng trước mặt rồi.
Mẹ kiếp, ông còn chưa bấm xong ấn quyết nữa, có võ đức không vậy hả?
Gì cơ? Đánh nhau mà còn phải kết ấn à?
Đấy sẽ là câu trả lời của Triệu Bân, hắn đã tung ra một chưởng.
Bụp!
Tiếng chưởng không chỉ giòn tan mà còn rất chói tai.
Đầu Hán Triều ong ong lên, mái tóc chẻ ba bảy đã bị đánh thành ba tám, hắn ta đứng không vững, lảo đảo lùi về sau, tay vẫn còn giữ tư thế bấm ấn quyết, còn nét mặt thì ngây ra.
“Chạy đi đâu?”