“Đến sớm không bằng đến đúng lúc nhỉ”.
Bữa sáng còn chưa bắt đầu đã nghe thấy một giọng nói như có như không.
Chưa dứt lời, một bóng dáng uyển chuyển đã lọt vào tầm mắt.
Người này chính là Sở Lam, thống soái quân Xích Diễm của Đại Hạ.
Thấy Sở Lam, Mục Thanh Hàn, Xích Yên và Lăng Phi vội vàng đứng dậy.
Họ chưa từng thực sự gặp mặt nữ soái của Xích Diễm, nhưng tranh vẽ nữ soái đã lan truyền khắp Đại Hạ. Cô ta không chỉ là thống soái của quân Xích Diễm mà còn là mỹ nữ như tiên tử hạ phàm. Cho dù Vân Yên có dung mạo tuyệt thế, nhưng đứng trước mặt nữ soái cũng không khỏi kém sắc đi mấy phần. Khí chất đôi bên khác biệt, nữ soái Xích Diễm quanh năm chinh chiến sa trường, sát khí hằn sâu trong linh hồn, cộng thêm thân hình uyển chuyển, chẳng khác nào một đóa hoa không bao giờ tàn, mang đến phong vị khác biệt cực kỳ cuốn hút.
“Không phải ở biên quan ư? Sao đã về rồi?”
Triệu Bân trông thấy mà lòng thấp thỏm, vùng vẫy quay người đi.
Gặp nhau ở chiến trường thì không sao, chứ gặp nhau ở đây rất là hao hụt tình cảm.
Trước đó không lâu, hắn còn đánh cho Sở Vô Sương một trận, nếu tâm trạng của Sở Lam không vui, cùng lắm thì... đánh thêm một trận, những ngày này hắn cũng khiến nữ soái “gánh tiếng xấu” đâu ít lần.
“Lần đầu tiên thấy cô cởi bỏ áo giáp”.
Vân Yên đã đứng dậy, đích thân tươi tỉnh đón cô ta.
“Cô... vẫn đẹp như thế”.
Nữ soái mỉm cười, nhìn về phía người đang treo trên cây.
Cũng không biết là cố ý hay vì hướng gió thổi hơi sai sai mà khiến tên kia quay lưng lại với cô ta.
Bây giờ nhìn lại chắc là loại đầu tiên.
Coi kìa, tên kia vẫn còn đang lắc lư đó?
“Một đồ đệ bảo bối như thế, sao lại treo lên vậy”, nữ soái mỉm cười.
“Hắn... ưm ưm ưm..”.
Lăng Phi chưa nói dứt lời đã bị Xích Yên bịt miệng.
Có một số chuyện, người nhà chúng ta biết là được rồi, đừng bép xép.
Mục Thanh Hàn phối hợp cũng rất tốt, mỉm cười ngượng ngượng: “Hắn... đánh người ở Bí Phủ”.
Vân Yên chỉ ho khan một tiếng, không nói gì dư thừa, chỉ lườm Triệu Bân một cái sắc lẻm.
“Vi phạm môn quy, đáng bị treo lên”.
Nữ soái khẽ cười, cô ta đâu phải đứa trẻ ba tuổi, nhìn ra được manh mối chứ. Nếu hắn không chọc tới Vân Yên, làm gì có chuyện bị đánh thê thảm như thế? Nhìn từ trên xuống dưới đi, toàn là dấu chân, rồi nhìn thêm kích cỡ của dấu chân đó, trùng khớp một cách kỳ lạ với cỡ chân của Vân Yên. Nếu nói không phải Vân Yên đánh chắc chẳng ai tin.
Cô ta sẽ phất tay, quay ngược Triệu Bân đang đưa lưng về phía mình.
Đập vào mắt cô ta là gương mặt cười cợt của Triệu Bân, khoe hết hai hàm răng trắng lóa, hai con mắt cũng cong thành hình trăng khuyết khiến Nguyệt Thần nhìn thấy cũng phải liếc xéo, thầm nghĩ, hay là lừa hắn thêm trận nữa? Hôm nay tình cảnh đông đảo thế này, em gái trước mặt là một nữ nguyên soái cơ đấy.
“Tham... tham kiến nữ soái!”, Triệu Bân cười khà khà.