Hắn chờ đợi đã lâu, không thể tiếp tục lãng phí thời gian được nữa.
Bên ngoài, trăng sao sáng tỏ.
Dưới ánh trăng có một nhóm người áo đen đang đứng phía trước cấm địa.
Đó chính là mấy người Dương Huyền Tông, đường xá xa xôi cuối cùng cũng đã chạy tới, sắc mặt của ai cũng tái nhợt.
"Cơ Ngân", Vân Yên gọi.
Tất cả mọi người đều đang gọi.
Đáp lại bọn họ chỉ có sóng biển cuồn cuộn.
Haiz!
Đan Huyền thở dài, lấy ra bầu rượu đổ xuống biển.
Dương Huyền Tông im lặng một cách đáng sợ, ngày thường ông ta là người ôn hòa hàm súc nhưng tối nay đã lộ ra sự phẫn nộ tột cùng đôi mắt đỏ ngầu, sát khí mãnh liệt bộc phát ra ngoài khiến cho từng tấc nước biển hóa thành hàn băng. Không chỉ có ông ta, ngay cả Vân Yên, Chư Cát lão đạo cùng Linh Lung cũng bộc phát sát khí ngập trời.
"Nợ máu trả bằng máu".
Chưởng giáo Thiên Tông hừ lạnh, xoay người rời đi.
Những người còn lại cũng khí thế mãnh liệt, bọn họ đã đến Nam Vực này rồi thì cũng phải đòi được công đạo trở về.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp làm gì thì đã thấy từ trên bầu trời xuất hiện một tia sáng lao xuống biến thành một bóng hình xinh đẹp mặc áo đen bộc phát khí thế Thiên Võ.
"Hồng Tước lão tổ?", Dương Huyền Tông đột nhiên trầm mặc.
"Quay về Đại Hạ", Hồng Tước khẽ nói.
"Nhưng còn Cơ Ngân hắn..."
"Cho dù có muốn báo thù thì cũng phải chờ Đại Hạ vượt qua kiếp nạn này", Hồng Tước nhẹ giọng nói.
Tất cả mọi người đều im lặng, bọn họ biết Hồng Tước đang nói đến điều gì.
Tám vương triều lớn vây công, tình hình của Đại Hạ đang càng lúc càng cấp bách, các biên quan đều diễn ra chiến sự khẩn cấp.
"Nhanh chóng rời đi".
Hồng Tước bộc phát uy nghiêm Thiên Võ nói.
Đi.
Bọn họ phải đi.
Nếu như bọn họ còn tiếp tục theo đuổi chuyện báo thù thì kết cục cũng không khó đoán trước: chính là toàn quân bị diệt.
Nam Vực ngọa hổ tàng long, nếu như nhất định muốn báo thù thì với lực lượng này còn lâu mới đủ sức.
"Đi".
Dương Huyền Tông nắm chặt tay, bước đi đầu tiên.
Tất cả mọi người cũng hít sâu một hơi rồi đi theo ông ta.