Hai người Triệu Bân nhanh như cắt, lướt qua bầu trời và mặt đất.
Suốt dọc đường luôn có tiếng nổ đi kèm, Triệu Bân liều mạng chạy trốn, nữ soái tà ma điên cuồng đuổi theo. Có trời mới biết họ đã trốn ra bao xa, vừa đi vừa đánh, đa phần là nữ soái tà ma vừa đi vừa đuổi vừa tấn công.
Triệu công tử chân tay nhanh nhẹn, trốn nhanh hơn cả thỏ.
Nhìn thể phách của hắn, dù vết thương khá nhiều, nhưng đang chậm rãi hồi phục.
Đêm hôm đó có vẻ dài.
Dài như thế nào cơ?
Tính theo thời gian bình thường, chí ít nó đã kéo dài ba ngày.
Đêm đen của ba ngày lần đầu tiên xuất hiện ở lãnh thổ của Đại Hạ. Người trong thiên hạ rất kinh ngạc, nhìn khí thế này thì màn đêm đen đặc sẽ có kéo dài rất lâu, chưa biết chừng là mười ngày nửa tháng.
Không biết đến lúc nào, tiếng nổ mới chấm dứt.
Triệu Bân trốn vào một khe núi, hay nói cách khác là bị chặn ở khe núi này.
“Ngươi còn trốn được đi đâu hả?”
Nữ soái tà ma mỉm cười, vừa khát máu vừa ghê rợn.
Đi cùng với cô ta còn có một đống sát khí đen đặc, chặn ngay trước khe núi, không ngừng cuộn trào, cắn nuốt trời đất. Sắc trời tuy u ám, chí ít cũng có vài đốm sáng của trăng sao, nhưng sát khí dâng trào thì đen ngòm đen kịt, ngẩng đầu nhìn lên, ma sát giống như một tấm màn đen, che phủ hết càn khôn.
Uỳnh!
Triệu Bân không nói gì, xách kiếm đứng thẳng.
Sức chiến đấu đã khôi phục tám phần, hắn có tư cách đánh một trận.
“Không biết tự lượng sức”.
Nữ soái tà ma cười khẩy, lao đến như một bóng ma, thò tay tới.
Mũi chân Triệu Bân điểm xuống đất, bay ngược ra sau, chém ra một mảnh kiếm khí. Nữ soái tà ma không thèm nhìn, chỉ phất tay đã nhẹ nhàng hất bay được nó, sau đó tới một tiếng kiếm ngân rất chói tai, hóa ra là thuấn thân tuyệt sát của Triệu Bân. Nói tuyệt sát cũng không đúng lắm, giết tà ma thì được, nhưng Sở Lam là cô của Vô Sương, không thể giết.
Thế nên, nhát kiếm của Triệu Bân chỉ nhắm tới việc đả thương Sở Lam.
Chỉ cần làm nữ soái tà mà trọng thương, cô ta sẽ ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Keng!
Kiếm mang lóe lên, nhưng không thấy máu.
Nữ soái tà ma quá quỷ dị, ấy thế mà cô ta theo kịp tốc độ của thuấn thân. Hai ngón tay thon như ngọc hờ hững kẹp lấy kiếm Long Uyên, vả lại trong thời khắc đó, cô ta còn phá hủy được uy lực được nhát kiếm, nhẹ nhàng phá được thuấn thân.
Triệu Bân nhíu mày, bay ngược ra sau.
Nữ soái tà ma còn nhanh hơn, như hình với bóng.
Nhát kiếm của Triệu Bân không thể thương tổn được cô ta, nhưng một ngón tay của cô ta lại chọc rất đúng chỗ, thân xác bá đạo của Triệu Bân bị chọc thủng một lỗ máu, máu tươi ào ào phun ra, tạo thành một đường cong.
“Mở!”