Thành Vong Cổ hôm nay náo nhiệt hơn bình thường, nói cách khác là cửa thành rất náo nhiệt, vì có người đánh nhau ở đây.
Lúc Triệu Bân đến thì cửa thành đã tụ tập đầy người, đến cả trên tường thành cũng có bóng người.
Nhìn hai người đánh nhau thì là một thanh niên đồ trắng cùng một thanh niên đồ đen.
“Là hắn ta”.
Triệu Bân trừng mắt nhìn, nhận ra người mặc đồ trắng, chính là thanh niên lôi thôi đã dùng bùa tốc hành để đuổi theo hắn lần trước và không cẩn thận mà đụng vào đá đấy mà? Hôm nay ăn mặc nhìn cũng đoan chính, ít nhất không dơ dáy như trước, lại không có men say. Khí chất phóng đãng vốn có đó, trong lúc chiến đấu, tỏa ra vô cùng nhuần nhuyễn. Thân pháp cũng huyền ảo, phiêu dật như gió, bí thuật sử dụng cũng là thứ hắn chưa bao giờ thấy, phối hợp với huyết mạch đặc thù thì càng đêm bá đạo.
Không nhìn thanh niên lôi thôi nữa, hắn đánh mắt sang bên thanh niên đồ đen, xét về tu vi, khí uẩn, huyết thống, cũng không hề kém thanh niên lôi thôi.
Hai người đấu không phân cao thấp, ánh mắt người vây xem cũng sáng rỡ, tiếng hò hét vô cùng sôi động.
“Con cháu nhà ai đây, sao ta chưa bao giờ thấy nhỉ?”, người đến sau hiếu kỳ tò mò, lại như thăm dò.
“Đồ nông cạn!”, có ông già vuốt râu, chỉ hai người đang chiến đấu và nói: “Người mặc đồ trắng chính là thiếu chủ tộc Thiên Dương, tên Lâm Tà, còn người mặc đồ đen lại là thiếu chủ tộc Hắc Viêm, Doãn Hồn”.
“Hai người này cứ gặp mặt là đánh nhau tơi bời”, mọi người thổn thức: “Hai gia tộc có ân oán, đi đến đâu đánh đến đó”.
“Nghe nói hai tộc này đến thành Vong Cổ cũng không phải để tham gia đấu giá, mà là cầu hôn”.
“Cầu hôn?”
“Đại tiểu thư Liễu gia ấy!”, người bết rõ tình hình nói: “Thể Thiên Linh ngàn năm khó gặp, lại còn là đệ tử Thiên Tông, lại chẳng quý quá đi chứ. Tộc lớn nào có con em trẻ tuổi thì đều đến đây, bên ngoài là đấu giá, thật ra lại là cầu hôn”.
“Lão phu nghĩ là sẽ xứng đôi với Lâm Tà hơn, Thiên Dương với Thiên Linh đúng là trời đất tác thành”.
“Dù là ai đi nữa thì cũng sẽ khiến Liễu Thương Không vui đến nở hoa, mặt mũi lần này khéo lại kéo lên tận trời ấy!”
Tiếng nghị luận rất nhiều, người này người kia bàn luận, cuộc chiến đấu khí thế hừng hực, người xem cũng trò chuyện ngất trời.
Triệu Bân không nói gì, là quần chúng mà cũng là người nghe ngóng, chẳng tỏ ra biểu cảm gì đặc biệt. So với Liễu Như Nguyệt, hắn thấy hứng thú với Lâm Tà và Doãn Hồn hơn kìa. Cả hai kẻ kia đều có huyết thống đặc biệt, cũng không phải cảnh giới Chân Linh tầng tám bình thường. Nếu là cứng đối cứng, không dùng đến bùa nổ thì hắn rất khó thắng.
Huống hồ hiện giờ hắn chỉ còn một cánh tay.
“Ngọa hổ tàng long”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn tứ phía. Đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi, hắn thấy thiếu chủ thành Thương Lang là Hán Triều cùng thiếu chủ thành Xích Dương là Vũ Văn Hạo, hơi thở mịt mờ hơn cả Lâm Tà và Doãn Hồn. Cũng có nhiều người hơn phân nửa đến là để cầu hôn, rảnh rỗi đến xem trò vui này. Có mấy kẻ không an phận còn muốn lên thử thách xem thế nào.
Ngoài bọn họ ra thì còn Bạch Nhật Mộng.
Cô nhóc này vẫn tham tiền như cũ, người ta đến để xem đại chiến, còn cô nhóc thì cầm túi tiền đếm bạc.
Triệu Bân hiểu được, nhóc ham tiền mới là kẻ ác thật sự. Gì mà Lâm Tà hay Doãn Hồn, chả ai là đối thủ của cô nhóc hết. Trời sinh đã mạnh mẽ, lại có sức mạnh bá đạo. Trong cảnh giới Chân Linh thì chẳng có mấy ai đỡ được nắm đấm mập mạp của cô nhóc.
Bên cạnh Bạch Nhật Mộng còn có một người mập mạp béo ú lại còn đen thui, à, là Ngưu Oanh chứ ai.
Tên mập đó lại chăm chú cực kỳ, đúng là một quần chúng trung thực.
“Cái thằng nhóc này ăn gì mà đen thế không biết”.
Không ít người nhìn hắn ta với ánh mắt kỳ quái. Mấy người già mà, ánh mắt cũng thâm thúy hơn nhiều! Đen như vậy cũng không phải do phơi nắng, chắc chắn là có huyết thống đặc thù, chẳng qua chưa thức tỉnh mà thôi.
Tóm lại là ngọa hổ tàng long.
Ở điểm này, tiểu linh châu cũng hiện ra đủ loại màu sắc, có không ít cảnh giới Huyền Dương, cũng không thiếu cảnh giới Địa Tàng.
“Một phường trẻ trâu, ầm ĩ hết cả lên”.
Trong lúc đang xem thì đột nhiên có tiếng nói non nớt vang lên.
Quen tai thế nhỉ.
Triệu Bân nhìn qua theo phản xạ, lại nhìn xuống theo phản xạ, bên cạnh hắn tự nhiên có thêm một đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi gì đó, thân toàn thịt, ôm một hồ lô rượu trong tay, nhìn hài hước vô cùng.
Hắn biết người này, chính là thằng nhóc tóc tím hắn gặp ở chợ đêm thành Thương Lang mà? Túi càn khôn là từ chỗ thằng nhóc này mà ra chứ đâu. Đừng thấy nó bé tuổi mà khinh, thực ra lại là một ông già cảnh giới Huyền Dương đấy. Hắn đã hỏi Nguyệt Thần, hóa ra là dùng đan dược để lưu giữ tuổi trẻ, mà dược lực mạnh quá nên thành ra cải lão hoàn đồng luôn.
“Cái túi này nhìn sao mà quen thế chứ!”
Thằng nhóc