Biển sương mù cả trăm năm mới thấy, người chạy tới xem cũng không ít. Khi họ chạy tới, rất nhiều bóng người lượn lờ ở hải vực gần biển sương mù, nhưng không một ai dám tiến vào, dù là cao thủ Thiên Võ cũng thế.
“Phạm vi lớn đến mức này à”, thất trưởng lão cảm thán.
“Bao trùm hết cả một vùng hải vực”, tứ trưởng lão chặc lưỡi.
Các trưởng lão khác cũng tỏ ra mới lạ.
Đây là lần đầu tiên họ thấy biển sương mù.
Đúng như lời đó, nó là một phong cảnh rất đẹp.
Triệu Bân lặng lẽ mở Thiên Nhãn, dùng hết nhãn lực để nhìn, vén từng tầng mây sương, nhưng không thể nhìn thấy nơi sâu hơn. Biển sương mù rất kỳ quặc, ẩn chứa một luồng sức mạnh thần bí, ngăn cản hắn nhìn trộm.
“Vô dụng thôi!”, đại trưởng lão thong dong nói: “Biển sương mù dính dáng tới càn khôn, là mê tung trận hoàn toàn tự nhiên, dù có Thiên Nhãn cũng không thể nhìn thấu được. Cho dù nhìn thấy, cũng chưa chắc đã là thật”.
Đâu cần ông ta phải nói, Triệu Bân cũng đã nhìn ra một số manh mối.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có viết, càn khôn huyền diệu vô cùng, không nhìn thấy cũng không sờ vào được, nhưng thực sự có tồn tại. Sở dĩ không gian biến động, sở dĩ tinh tượng tiêu tán, tất cả đều liên quan tới càn khôn. Nếu biển sương mù cũng dính líu tới càn khôn thì sức người không thể điều khiển được, dù sao thì bây giờ hắn cũng chỉ là một phàm nhân.
Đương nhiên, có lẽ tiên nhân không nằm trong phạm vi này.
Nếu đạt tới cấp bậc như Tú Nhi, chắc hẳn có thể tạo ra càn khôn.
“Biển sương mù lớn như thế này, tìm kiếm thế nào?”, ngũ trưởng lão hỏi.
“Không thể tìm được, chỉ đành đợi thôi!”, nhị trưởng lão trầm ngâm.
Không thể nào tiến vào tìm được.
Đấy không phải là tìm người, đấy là thêm rắc rối.
“Đây là biển sương mù à!”
Dưới ánh trăng, không ngừng có bóng người tiến tới gần biển sương mù.
Đa phần là một vài lão bối dẫn theo một hậu bối trẻ tuổi chạy tới nơi này.
Dù sao thì cả trăm năm mới có một lần, rất hiếm thấy.
Nhất là vào đêm, biển sương mù phong quang vô hạn, đắm dưới ánh trăng, lấp lánh ánh sáng. Nó sở hữu ý cảnh như mộng như ảo, theo lời của mấy người trẻ tuổi thì đây là một nơi lãng mạn.
Cũng đúng thật.
Trước biển sương mù có nhiều đôi tình nhân từ xa chạy tới đàm tình thuyết ai, cũng rất hợp với khung cảnh, mà biển sương mù bỗng chốc biến thành Nguyệt Lão, tác thành hết đôi này đến đôi khác.
“Trẻ tuổi hay thật!”
Bát trưởng lão của Ma gia cảm thán, nhìn cảnh ấy mà ngưỡng mộ.
Các trưởng lão khác cũng viết rõ bốn chữ “còn trẻ thật tuyệt” lên bản mặt già nua. Từng này tuổi rồi, nhất là mấy lão già chưa vợ chưa con, không nên đến chốn này, chỉ toàn gặp đả kích.
“Thật kỳ quặc”.