Theo lời Triệu Bân nói thì đó cũng là một cách để kiếm tiền, thỉnh thoảng rảnh rỗi lại đi bắt cóc một lượt, Ma gia nghèo, nhưng tộc Ám Dạ lại nhiều tiền đấy! Nhiều bạc như thế, có xài cũng không hết, để bọn ta tiêu bớt cho một ít, mấy kẻ không có võ đức ấy đưa ra những lý do hết sức hợp tình hợp lý cho việc bắt cóc tống tiền.
Vài ngày sau đó, thế giới ngoài kia cực kỳ im lặng.
Đến ngày thứ sáu, cao thủ Ma gia mới bắt đầu lao ra ngoài tận hứng.
Bọn họ ra ngoài thì chắc chắn là không có chuyện gì tốt lành rồi.
Sau đó, một người quen cũ của Triệu Bân bị bắt cóc trên núi Bất Tử, là người quen nào ấy nhỉ? Mộ Dung Trấn Ma Ti, đúng vậy, chính là tên đó, kẻ từng cùng Ngô Khởi đánh hội đồng Triệu Bân ở cổng thành, bàn về Mộ Dung, hắn ta cũng mang theo khá nhiều cao thủ nhưng lại bị Ma gia tóm gọn.
Kết quả là trên cái cây nghiêng ra ngoài đó lại có thêm một người.
Đến ngày thứ chín, đại trưởng lão Ma gia đích thân dẫn người càn quét một cứ điểm của Ma quật.
“Đáng chết”, Vương Dương nổi trận lôi đình.
Sau đó hắn ta đã đưa ra rất nhiều tử lệnh, chỉ cần là người Ma gia thì gặp người nào giết người đó.
Buồn cười là tìm đâu đó nửa tháng cũng không thấy nửa cái bóng người Ma gia, nhưng cứ điểm nhà hắn ta thì liên tục bị càn quét mấy cái, tổn thất cực kì nặng nề, tiền tài bảo vật tích góp từng chút một cũng bị càn quét hết sạch.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lại là một đêm không trăng không sao, gió nhẹ lên cao, tiếng gầm rú vang vọng nơi chân trời.
Là người Ma gia lại tiếp tục ra ngoài, tóm cả Tiết Chí của Ngự Lâm Quân về, cũng là một kẻ từng đánh hội đồng Triệu Bân, có ân oán tình thù với Ma gia rất sâu đậm, đợi mất nửa tháng mới thấy hắn ta chịu ra khỏi Đế Đô.
“Triệu Bân chạy đi đâu thế không biết”.
Lăng Phi chắp tay, đang đi qua đi lại mấy chục vòng dưới tàng cây.
Nhìn thân cây treo không ít người, đều là những người được Ma gia bắt về trong thời gian gần đây, chờ Triệu Bân đi lấy tiền chuộc đây mà? Đến nay vẫn không thấy bóng dáng Triệu Bân đâu, có trời mới biết hắn đã đi nơi nào.
“Không vội”, người Ma gia cực kỳ bình tĩnh.
Con tin đều ở đây còn gì? Còn chạy được chắc?
Thế cũng tốt, bắt hết một đám lại rồi đòi tiền, đỡ phải chạy tới chạy lui.
Bàn về Triệu Bân thì hắn vẫn còn ở dưới đại địa linh mạch.
Tính từ hôm đầu tiên đến nay thì hắn đã thử độc được một tháng, trên đùi là một quyển sách cổ, đầy ắp nguyên liệu luyện đan, đó là thành thành quả thử độc của hắn, ngoài nguyên liệu ra, hắn còn tìm được cả phương pháp luyện đan.
Thiên phú đáng sợ như thế, Nguyệt Thần khiếp sợ cũng không có gì lạ.
“Phệ Tâm đan”, Triệu Bân nghe nói, sau đó mở mắt ra.
Cái gọi là Phệ Tâm đan đó chính là cái tên mà hắn dành cho độc đan của La Sinh Môn, thử và biết được đó là loại độc gì, cũng đã tìm thấy phương pháp luyện chế, lại không biết đan này tên gì, nếu đã không biết thì dứt khoát đặt một cái cho xong, gọi nó là Phệ Tâm đan cũng không ngoa, kịch độc đáng sợ như thế, thật sự đau như thể bị hàng vạn con côn trùng cắn xé tâm mạch.
“Ai lại nghiên cứu ra được loại đan được thế này cơ chứ”, Triệu Bân chậc lưỡi.
Phương pháp luyện chế Phệ Tâm đan đã được hắn mò ra.
Sau đó sẽ là phương pháp luyện chế thuốc giải, cái này không khó.
Hắn lại nhấc bút lên, viết xuống một loại nguyên liệu luyện đan, dựa trên Phệ Tâm đan, mỗi một nguyên liệu và liều lượng của nó, cách phối hợp, thậm chí là điều chỉnh lửa đều được hắn tính toán đến mức cao nhất, đúng như Nguyệt Thần nói, chỉ cần để hắn tìm thấy một hướng đi, mọi thứ sẽ không thể quay lại như trước được nữa.
Ba ngày sau đó hắn mới buông bút.
Nhìn lại trong tay hắn, chính là một toa thuốc, đó chính là toa thuốc giải.