Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn vô thức cúi đầu.
Đập vào mắt là một biển lửa.
Đó là một cổ trấn nhỏ, tiếng kêu la thảm thiết vang dậy.
Hóa ra binh tướng Đại Nguyên đang giết chóc trong trấn.
Dù cách rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng thê thảm, nhiều trẻ nhỏ bị cắm trên mũi mâu, nhiều người già bị chặt đầu, nhiều nữ tử áo quần xốc xếch ngã trong vũng máu.
Triệu Bân run lên, bàn tay cầm kiếm không ngừng run rẩy.
Khoảnh khắc này, hắn cảm nhận được cảm giác tội lỗi trước nay chưa từng có đang nuốt lấy tâm trí mình. Nếu không phải vì hắn bẫy giết cao thủ các nước, tám nước cũng sẽ không điên cuồng liên thủ để tấn công Đại Hạ.
“Thánh Tử, bọn ta đi đây!”
Dương Hùng và Yên Thiên Phong cúi người, chắp tay bái lạy.
Khi ngang qua một đỉnh núi, hai người nhảy xuống, chạy thẳng tới cổ trấn, dù biết chỉ như thiêu thân lao vào lửa vẫn không nề hà. Họ là quân nhân, phải cho con dân Đại Hạ biết rằng Đại Hạ vẫn còn người.
Cạc!
Lao về phía ấy cùng hai vị thành chủ còn có Đại Bằng cánh vàng và phân thân của Triệu Bân nối tiếp nhân, còn bản tôn của Triệu Bân thì dùng bùa tốc hành, tiếp tục tiến về biên quan phía Đông Nam. Nếu toàn tuyến biên quan thất bại, nếu để đại quân hàng triệu người tràn sang, đó mới là kiếp nạn thật sự.
“Gắng gượng nào!”
Triệu Bân nói thầm trong lòng, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Thời khắc thoát ra khỏi cánh rừng, hắn còn ngẩng đầu nhìn thiên tượng.
Thiên thời, địa lợi, nhân hòa!
Đêm nay, hắn sẽ giúp quân Xích Diễm của Đại Hạ chiếm hết thiên thời.
Giết!
Không biết đến lúc nào đó, hắn loáng thoáng nghe được tiếng hô giết.
Vọng tới từ biên quan.
Phóng tầm mắt nhìn ra, có thể thấy được khói tín hiệu bay lên toàn màu đỏ của máu.
Không cần phải nhìn cũng biết quân Xích Diễm của Đại Hạ đang cố gắng giao tranh cùng Đại Nguyên.
Hắn đoán không sai.
Tình hình rất khốc liệt.
Bên ngoài thành, quân địch dày đặc như một tấm thảm đen thui trải khắp mặt đất nhuốm máu đang tấn công biên quan rất mãnh liệt. Quân Xích Diễm của Đại Hạ dù chết không sờn, ai nấy gắng gượng chống đỡ trên tường thành, điên cuồng chém giết. Mỗi phút mỗi giây đều có binh tướng Đại Nguyên lao lên tường thành, mỗi phút mỗi giây đều có người hộc máu ngã xuống, máu tươi lênh láng, tường thành nguy nga cũng đầm đìa máu.
Giết!
Đại Hạ không hề thiếu nhân lực, rất nhiều người chạy tới biên quan chi viện.
Quốc gia hưng vong, ai cũng có trách nhiệm, người này ngã xuống người sau lên thay.
Thế nhưng, mãi mãi không đủ được.
Không có đại binh như quân Xích Diễm tới chi viện thì không thể ngăn nổi đại quân cả triệu người.
Vậy nhưng Long triều Đại Hạ lấy một địch tám, chỉ còn người trông nhà, rất khó phái thêm binh lính.
Đến cả hoàng đế cũng ra chiến trường, đủ biết chiến sự nguy cấp cỡ nào.
“Giết!”
“Giết cho ta!”