Việc này chắc hẳn là bí mật cao cấp, hẳn là rất ít người biết, chí ít thì Quỷ Minh, Vô Mi Đạo Nhân và lão tổ U Tuyền không biết. Nếu họ biết, chắc hẳn đã tranh nhau đoạt quyền rồi. Ba đấu một, Hồng Uyên chưa chắc đã trụ được, cộng thêm thương tích khiến khả năng chiến đấu giảm mạnh, chẳng khác nào bẻ nạng chống trời. Phen này tới chiến trường của các cao thủ Thiên Võ, có sống sót mà quay về được không còn chưa biết chắc kìa?
Thế nên mới nói, hoàn cảnh hiện giờ của hoàng tộc không ổn.
Một khi chiến tranh kết thúc, chắc hẳn sẽ là một lần xào xáo quyền lực, chẳng trách hoàng phi không dám rời khỏi đế đô. Ý nghĩa tồn tại của bà ấy rất lớn, không chỉ là hoàng hậu của Đại Hạ, đến khi cần còn là Hồng Tước của Đại Hạ, cần phải ở lại đế đô trấn giữ.
“Lúc trộm lệnh bài, ngươi có phát giác được điều gì không”.
Qua hồi lâu hoàng phi mới lại lên tiếng, câu này hàm chứa nhiều thâm ý.
“Một cỗ quan tài bằng ngọc đen, có một Ân Trú khác nằm bên trong”, Triệu Bân không che giấu, vì hắn cũng muốn biết bí mật này.
Hoàng phi nghe xong mà khẽ nheo mắt, qua thần thái của bà ấy, có vẻ biết từ lâu rồi.
“Đại Tế Ti Ân Trú và Ân Trú bên trong cỗ quan tài ngọc đen có quan hệ thế nào?”, Triệu Bân hỏi.
“Họ là cùng một người”, hoàng phi điềm nhiên đáp.
“Cùng… một người?”, Triệu Bân mờ mịt, chỉ ba chữ đơn giản, dường như hàm chứa rất nhiều ngụ ý.
Hoàng phi không nói gì thêm, hiển nhiên, đây cũng là một bí mật cao cấp.
Triệu Bân không càm ràm thêm, không lâu sau đó, hắn rời đi.
Hắn đi ngang qua phủ Tử Y Hầu, thấy nó đang được dựng lại, nhưng không thấy Tử Y Hầu đâu, thăm dò nhiều lần mới biết lão đang ở Hình Tháp.
Hắn đợi năm ngày cũng không thấy lão ra ngoài.
Tới đêm ngày thứ sáu, hắn mới rời khỏi đế đô.
Khi ngang qua phủ Đại Tế Ti, hắn còn liếc mắt nhìn xem.
Có lẽ vì tò mò, hắn thực sự muốn vào trong xem thử lần nữa.
Nghĩ lại, cũng đành thôi. Chịu thiệt một lần, chắc chắn Ân Trú đã đề phòng hơn, lão ta sẽ đào thêm nhiều bẫy đợi hắn nhảy vào trong. Trước đó là vì cứu mẹ, hắn buộc lòng phải đi lấy trộm lệnh bài mới đơn thương độc mã xông vào phủ Đại Tế Ti. Bây giờ hắn chỉ vì tò mò mà đưa mình vào nguy hiểm thì đúng là rảnh quá hóa liều.
Hắn lại quay về Thiên Tông, trước hết phải tới đỉnh Tử Trúc.
Vân Yên đã tỉnh lại từ trước, đang múa kiếm dưới ánh trăng.
Triệu Bân chỉ đứng nhìn như khán giả, nước vong tình rất hữu dụng, xóa mất một số ký ức của Vân Yên. So với trước đó, trong đôi mắt của Vân Yên bớt đi vẻ lo lắng, có thêm nét giải thoát. Cô ta nhớ hắn là Cơ Ngân, nhớ Cơ Ngân là đồ đệ của cô ta, nhưng không nhớ hắn muốn giết Vân Phượng.
Hôm sau.
Ánh nắng buổi sáng rất ấm áp.
Triệu Bân dậy sớm, lặng lẽ ngồi thiền dưới gốc cây.
Hắn đang đợi.