"Bái kiến Thánh tử".
Tất cả đồng loạt hành lễ, trong mắt lộ ra sự kính sợ. Không cần xác nhận lại thì bọn họ cũng biết đây là thánh tử Thiên Tông, yêu nghiệt có phong độ chói mắt, sát khí nồng đậm bậc này trong thiên hạ tuyệt đối không thể tìm ra người thứ hai.
"Không cần đa lễ", Triệu Bân cười nói.
"Sao ngươi cũng vào đây?", Thiên Vũ cũng đến ngay sau đó, không cần phải hỏi thì cũng biết nơi này là do hắn ta mang binh trấn thủ.
“Vào xem một chút”, Triệu Bân cười nói.
"Đi theo ta", Thiên Vũ cười nói. Triệu Bân biết mục đích của hắn ta, hắn ta cũng biết được sứ mệnh của Triệu Bân. Hắn ta có thể chết trận, ngự long quân có thể bị tiêu diệt toàn bộ nhưng hoàng đế Đại Hạ tuyệt đối không thể chết trận tại đây, bất luận như thế nào cũng phải mang được hoàng đế ra khỏi đây.
Triệu Bân đuổi theo hắn ta, trên đường đi không ngừng quan sát.
Lọt vào trong tầm mắt của hắn là cảnh tượng hết sức đẫm máu trong núi. Từng hòn đá cây cỏ đều ngập trong biển máu đỏ tươi chói mắt. Xác chết chất thành đống, có xác chết của quân Hắc Long cũng có xác chết của quân Đại Hạ. Người có tâm trí cứng cỏi như hắn nhưng nhìn thấy cảnh này cũng không thể không chấn động.
Trên đời này làm gì có thứ gọi là năm tháng an tĩnh, chẳng qua bên ngoài luôn luôn có người khác đang gánh vác sự an tĩnh đó cho ngươi mà thôi.
Những lời này dùng ở đây rất thích hợp, những người dám xông pha trận mạc đều là đại hán tử, nếu không có bọn họ trấn thủ biên cương thì làm gì có non sông giàu đẹp ở phía sau.
"Bái kiến Thánh tử".
Trên đường hắn đi có rất nhiều người hành lễ với hắn.
Trên đường đi, Triệu Bân cũng liên tục chắp tay cúi đầu thể hiện sự tôn kính với từng binh sĩ.
Tất cả bọn họ đều đáng kính.
Bước đến một tảng đá, hắn đột nhiên dừng lại vì nhìn thấy người quen, chính là ông nội Vân Thương Huyền của Vân Yên.
Lão tổ Vân gia vẫn còn sống.
Nhưng lão tổ Vân gia cũng chỉ còn sống được có vài ngày, cả đầu đều đã bạc trắng, toàn thân bị tử khí bao phủ. Cho dù như vậy thì lão tổ Vân gia vẫn giống như một tấm bia lớn sừng sững đứng trong thiên địa chống đỡ Đại Hạ, vẫn đang chờ đến trận chiến cuối cùng để dâng hiến tất cả cho quốc gia.
Ở trong núi này, những người giống như Vân Thương Huyền chỗ nào cũng có.
Các bậc cao niên đã không còn quan tâm đến chuyện sống chết, còn nguyện trước khi chết có thể góp sức bảo vệ quốc gia.
Theo sau Thiên Vũ, Triệu Bân đã đến một đỉnh núi.
Long Chiến đang ở đó, toàn thân đẫm máu, áo choàng tả tơi.
Ở bên cạnh ông ta là ông nội của Thiên Vũ, ông ta đã rất già, cũng chính là thống soái ngự long quân.
"Bái kiến tiền bối".
"Đúng là tuổi trẻ tài cao".