Gạt bỏ suy nghĩ đi, hắn tiếp tục tìm hiểu.
Có vài điều hắn cũng không hiểu lắm.
Cùng là lực tái sinh, tại sao lại gọi là Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, cứ gọi là Vạn Pháp Tái Sinh Quyết nghe hợp lý hơn ấy! Nghĩ một lát thì hắn cũng bình thường lại, dù có được phương pháp này nhưng vẫn chưa hiểu được, những thứ hắn học hỏi được chỉ là muối bỏ biển, nói không chừng sau khi tu luyện phương pháp này thành công lại có được sự trường sinh bất tử cũng nên.
Nếu thế thì hắn có thể sống thêm rất nhiều năm.
Lần lĩnh ngộ tiên pháp này, tinh thần của hắn hoàn toàn chìm vào đó, cứ như đang ngủ.
Hay có thể nói là hắn thật sự đang ngủ, lại còn mơ thấy ác mộng, trán lấm tấm mồ hôi, trên đó còn hằn rõ vẻ đau khổ, tiếng kêu rên vang mãi như thể đang bị giam cầm trong giấc mơ đó, muốn tỉnh cũng không cách nào tỉnh lại được.
Trong mơ hồ, dường như hắn lại trông thấy cánh cổng trời cực lớn đó, còn xa xôi hơn cả giấc mơ ấy.
Trong mơ hồ, dường như hắn lại trông thấy một vầng sáng, nói chính xác hơn là một bóng lưng như thực như ảo, bao trùm trong ánh sáng vĩnh hằng, bước vào khoảng không vô tận bay về phía cánh cổng trời cực lớn.
“Nếu ta chết, thì để ngươi lên”.
Trong mơ hồ, một lời nói đầy cổ xưa và tang tóc vang lên, như thể nó đã vượt qua dòng chảy rất dài của thời gian, khàn khàn mang theo chút chờ mong, như một ma chú văng vẳng bên tai hắn mãi không tan.
Ưm…!
Nguyệt Thần đang bế quan đột nhiên rên khẽ, hồn thể cứ vặn vẹo mãi không yên.
Trong tiềm thức của Triệu Bân, thứ Triệu Bân có thể nhìn thấy thì cô ta cũng vậy, Triệu Bân nghe gì cô ta cũng nghe thấy, những lời cổ xưa đầy tang tóc đó khiến cô ta cũng phải run sợ.
“Khóa thời không?”, Nguyệt Thần khẽ thì thào, đầy kinh ngạc và ngơ ngác.
A…!
Triệu Bân đột nhiên hét lên, bật dậy thở hổn hển.
Cơn ác mộng này cũng khá dài, tuy đã tỉnh nhưng lại không phân biệt được đâu là thật và đâu là ảo.
Đôi mắt lẽ ra nên sâu thăm thẳm đó lại mang vẻ ngờ nghệch nào đó.
“Người đó là ai?”
Tiếng hỏi khẽ đó chỉ mình hắn nghe thấy.
Cộng với lần trước, thì đây đã là lần thứ hai giấc mơ quay trở lại.
Cổng trời cực lớn, những lời tang thương, bóng lưng vĩnh hằng trông như thứ chỉ tồn tại trong giấc mơ hư ảo, rồi lại tựa như khắc sâu vào linh hồn hắn, trong lơ đãng, bất giác diễn cùng hắn một vở kịch.
“Người đó là ai?", Nguyệt Thần hỏi.
Đó chắc hẳn là một thần sáng từ rất xưa… Mạnh hơn cô ta rất nhiều, ít nhất cũng phải sáu thế hệ, khiến hồn thể của cô ta phải cố gắng chiến đấu, điều cô ta tò mò là vị thần đó có quan hệ gì với Triệu Bân.
“Sắp xuất quan rồi mà lại xảy ra chuyện như thế”.
Hai má Nguyệt Thần tái nhợt, lại ôm eo thất tha thất thểu ngồi xuống.
Nói thật thì vết thương không hề nhẹ, cũng may vẫn còn thần vị bảo vệ, nếu không chắc đã hồn phi phách tán, nhưng vết thương cũng không hề nhẹ nên vẫn phải bế quan để hồi phục hồn lực và cũng là dưỡng thương.
Trước khi nhắm mắt lại cô ta còn nhìn Triệu Bân.