"Sư phụ, phần này là của người".
Trên đường trở lại đỉnh Tử Trúc, Vân Yên đi phía trước, Triệu Bân theo phía sau.
Hắn vẫn là một đồ nhi tốt, thu được một trăm vạn lượng liền lấy ra năm mươi vạn lượng đưa cho sư phụ.
"Ngươi tự giữ đi".
Vân Yên không nhận lấy ngân phiếu mà chỉ chậm rãi lấy ra một bầu rượu.
"Chuyện này... làm sao mà được", Triệu Bân không khỏi nở nụ cười, tuy rằng hắn nói như vậy nhưng tay của hắn thì đã nhanh chóng cất ngân phiếu vào trong túi rồi, hắn mặc định xem như đây là do sư phụ ban thưởng. Đúng là thiếu gì có đó, hắn đang thiếu bạc lại tự nhiên có người cầm bạc tới dâng lên, một trận đánh trên diễn võ đài kiếm được một trăm vạn lượng, nếu như có thể thì hắn thật sự hi vọng ngày ngày đều có người chạy tới khiêu chiến hắn, như vậy thì ngày nào hắn cũng có tiền để thu vào.
Vân Yên nhìn bộ dạng tính toán của hắn thì không khỏi bật cười.
Tâm tình của cô ta đang rất thoải mái.
Đã dám ức hiếp đệ tử đỉnh Tử Trúc của cô ta thì cũng phải chuẩn bị sẵn tinh thần trả giá.
Hôm nay cô ta làm như vậy vẫn còn rất nhân từ.
Đừng nói là một trăm vạn, cho dù cô ta hét giá năm trăm vạn thì Kim Huyền Chung cũng phải đưa ra.
"Con đi đây một chút", đến khúc rẽ thì Triệu Bân đã chuyển hướng.
"Nhớ về sớm".
"Đã rõ".
Triệu Bân đáp lại, ngay sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi.
Vân Yên nhìn theo bóng lưng của hắn, tiểu đồ nhi của cô ta thật sự đã khiến cho cô ta rất hài lòng và kinh ngạc, hắn đã đánh ba trận và đập tàn phế năm đệ tử cảnh giới Huyền Dương, người được nữ soái Xích Diễm giới thiệu quả nhiên không phải người thường!
Bên này, Triệu Bân đã lao về phía cổng Thiên Tông.
Hắn bị nhiều đệ tử khác nhìn thấy, ánh mắt của ai cũng lộ ra vẻ kỳ quái, tiếng bàn tán cũng vang lên rất nhiều.
Cái tên đi cửa sau vào đây lại có thể đánh ba trận thành danh! Hầu hết mọi người đều thực sự không dám đánh giá thấp hắn.
Triệu Bân không nói nhiều, chỉ đi thẳng một đường.
Trong lúc đó, hắn không ngừng xem xét roi sắt đen, đây chính là đồ của Vương Trác.
"Ngươi sẽ không bị diệt như vậy chứ!", Triệu Bân lẩm bẩm nói.
Cầm roi sắt trong tay, hắn bắt đầu tăng tốc độ.
Thành Yên Vũ cách Thiên Tông năm trăm dặm, vừa đi vừa về chỉ cần từ ba đến năm ngày là đủ.
Lúc hắn trở về thì vẫn kịp tham gia tỷ thí tân tông.
Hắn không hề nhàn rỗi, trên đường đi liên tục dùng linh trấp Thiên Nhãn để khôi phục nhãn lực.
Ban đêm hắn đi vào một khu rừng núi, đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa mơ hồ có thể thấy được thành Yên Vũ, tên gọi của nó nghe thật thơ mộng. Nó là một tòa thành nhỏ, trước đây thật ra nó chỉ là một tòa cổ trấn, nhưng vì có vị trí gần Đế Đô cho nên cũng có nhiều tài nguyên để phát triển thành một tòa thành thịnh vượng như ngày nay.
Khi đang quan sát, hắn bỗng nghe thấy tiếng diều hâu kêu lớn khiến cho hắn phải ngước mắt nhìn lên.