Mấy ngày này, tình hình buôn bán của cửa hàng binh khí Triệu gia cũng gọi là đắt hàng.
Có thể đổi binh khí là một quy tắc tốt.
Người vui mừng nhất vẫn là lão Tôn, tâm huyết của lão gia chủ không những được bảo tồn mà còn được phát triển mạnh mẽ. Con cháu ngày nay đã khiến tổ tông nở mày nở mặt rồi.
Triệu Bân đi ra hậu viện, hô hấp dồn dập.
Tài nguyên tu luyện của hắn lại bị tiêu sạch, phải tìm mua thêm thôi. Nhất là đan dược bổ sung tinh lực hay linh dịch ngâm người, chợ đen là một nơi thích hợp.
“Sư phụ nhà ngươi có về không vậy?”
Ông già mặc áo vải thô đi cùng hắn. Đã mấy ngày chưa về chợ đen, phải đến Tài Mãn lâu xem xem thế nào. Ông ta cứ lẩm bẩm mãi, chờ bao nhiêu lâu mà chẳng chờ được lão tiền bối.
“Thần long thấy đầu không thấy đuôi”.
Triệu Bân ngáp, không biết là do buồn ngủ hay do tiêu hao quá nhiều tinh lực.
“Tu vi của ông ấy là gì vậy?”
Ông già mặc áo vải thô duỗi tay, nói như có như không.
“Thiên Võ”.
Triệu Bân đáp một cách tùy ý, chuyện tu vi này thì cứ nói cao cao lên tí thôi!
“Cảnh giới Thiên Võ à, chẳng trách mà thần bí vậy”.
Ông già mặc áo vải thô nghĩ thầm, ánh mắt như vậy, ông ta theo không kịp.
“Truyền cho ta một bộ bí thuật đi, ta nói cho ông bí mật này”.
Triệu Bân tu rượu, nói xong thì bổ sung một câu “liên quan đến sư phụ ta”.
“Nói đi”.
“Sư phụ nhà ta là nữ”.
“Là nữ?”
Ông già mặc áo vải thô nghe vậy thì giọng nói trở nên cao vút, khiến người đi đường phải rùng mình! Hét cái gì mà hét, già rồi, chưa thấy phụ nữ bao giờ à?
“Là nữ á?”
Ông già mặc áo vải thô mặc kệ ánh mắt xung quanh, lại lẩm bẩm, lần đầu thấy lão tiền bối, nghe giọng là nam, xem ra là dùng viên thuốc đổi giọng rồi.
Nghĩ lại cũng đúng, che giấu thân phận mà!
Lúc này, Triệu Bân vừa ôm đầu vừa duỗi tay, vì bị giọng hét quá to của ông già mặc áo vải thô làm cho giật mình. Còn duỗi tay ra đương nhiên là đòi bí thuật, đã nói bí mật rồi mà còn dám trốn tránh thì ông đây chửi cho đấy.
Còn bí mật mà hắn nói ra thì, cũng đúng mà.
Cho đến giờ, mọi thứ của hắn đều là do Nguyệt Thần cho. Gọi cô ta một tiếng sư phụ là không hề quá đáng, hắn là một bé ngoan, chưa lừa ai bao giờ.
“Sao có thể là nữ được chứ?”
Triệu Bân giơ tay ra, ông già mặc áo vải thô làm như không thấy, bước nhanh về phía trước.
“Đừng hòng trốn nợ!”
Triệu Bân đi nhanh hơn, sắc mặt trắng bệch giờ đã có vạch đen.
“Thú vị thật”.
Ông già mặc áo vải thô thầm than thở, tốc độ cũng nhanh nhẹn hơn nhiều. Ông ta đi như một bóng đen, xuyên qua dám người. Người đi đường nhìn thấy thì kinh ngạc vô cùng, ông già này đi vô cùng quỷ dị, chắc chắn là một kẻ mạnh võ đạo, mà còn là sâu không thể lường.
“Đi cùng Triệu Bân là tiền bối nhà hắn sao?”
“Trưởng lão danh dự của Triệu gia, về căn bản thì ta đều biết, nhưng cũng chưa từng gặp ông ta bao giờ”.
“Khéo lại là người mới”.
Tiếng nghị luận càng nhiều, ông già mặc áo vải thô mặc kệ, Triệu Bân trở thành đối tượng được mọi người chú ý.
“Cái lão già khốn nạn này”.
Triệu Bân chửi thầm, chắc chắn là đuổi theo không kịp rồi, lão già đó chạy nhanh quá.
Đến chợ đen, hắn đi vào Tài Mãn lâu trước.
Ông già mặc áo vải thô lại không có ở đó! Hơn nửa là đi ra chỗ khác rồi.
Không tìm được người, Triệu Bân đen mặt đi ra.
Chợ đen náo nhiệt, nhưng không có tiếng rao hàng. Đều biết là làm nghề gì rồi thì rao hàng làm gì nữa! Ai cũng thần bí vô cùng, chẳng ai rõ là bảo bối gì.
Dạo một chuyến cũng hết mất một ngày.
Khi màn đêm kéo xuống, hắn mới quay về, bạc trong tay cũng tràn đầy.
Lại đến Tài Mãn lâu, nơi này vẫn còn mở cửa.
Triệu Bân đi lên trước, đẩy cửa ra, thò đầu vào trong nhìn.
Ông già mặc áo vải thô có ở trong đó.
Lão già này đúng rảnh, nằm trên ghế dựa, ngủ say vô cùng.
“Chỉ có mình ông ta, không có người ngoài”.
Triệu Bân thu mắt, định chạy đi, nhưng mới đi được hai bước thì nhớ ra là quên cái gì, bèn quay lại, đi vào trong Tài Mãn lâu và ném vào đó một lá bùa nổ.
Xong việc, hắn mới chạy thục mạng.
Đoàng!
Tiếng nổ vang lên nhanh chóng, còn mang theo sấm sét.
Tài Mãn lâu cháy rồi.
Đứng nhìn từ xa, nóc nhà cũng cháy muốn bay.
“Cái thằng nhãi khốn kiếp này”.
Ông già mặc áo vải thô mắng chửi, tức giận vô cùng. Ông ta không bị thương, nhưng lại bị nổ đen sì mặt. Không cần hỏi cũng biết là bùa do ai ném. Bùa nổ này có sấm sét với lửa, cả cái thành Vong Cổ này cũng chỉ có Triệu Bân có.
“Đẹp thật”.
Trên đường đi ra, Triệu Bân cười khà khà. Quả nhiên thêm vào sấm sét và thú hỏa thì uy lực của bùa nổ càng thêm bá đạo.
Rời khỏi chợ đen, Triệu Bân cởi áo bào đen ra.
Đã là đêm khuya, trên đường hầu như chẳng còn ai ngoài mấy tên bợm rượu.
Triệu Bân cầm chai rượu, mãi mới được thanh tịnh.
Bỗng nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, nghe tiếng thì là Bạch Vân Câu.
Triệu Bân không quay ra nhìn, mà cũng chẳng thèm nhìn, vì hắn biết đó là Liễu Như Nguyệt.
Đúng là Liễu Như Nguyệt thật. Không biết vì sao cô ta nửa đêm còn chạy đi chạy lại đến giờ với quay về. Từ phía xa, cô ta đã nhìn thấy bóng dáng Triệu Bân.
Cô ta ghìm cương ngựa một chút.
Tuấn mã lúc này đi chậm lại, cho đến lúc đồng hành cùng Triệu Bân.
Lúc ấy, có tên bợm rượu nhìn sang.
Tên bợm rượu phải xem mấy lần rồi mới chắc chắn rằng mình không nhìn lầm là Triệu Bân và Liễu Như Nguyệt, một người cưỡi ngựa, thần sắc lạnh nhạt, một người thì đi bộ, tay cầm chai rượu.
Chuyện này hay rồi đây.
Nếu là ban ngày thì chắc sẽ náo nhiệt lắm, vì cả phố đều biết họ mà.
“Đánh bại cửa hàng binh khí Liễu gia rồi, ngươi có thấy thành tựu không?”
Liễu Như Nguyệt không xuống ngựa, cũng không nhìn Triệu Bân. Lời nói của cô ta vẫn lạnh lùng như cũ. Từ đêm đó đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta nói chuyện với “người cũ”.
“Đại tiểu thư tới đây hỏi tội sao?”
Triệu Bân uống một hớp rượu, cũng chẳng nhìn Liễu Như Nguyệt, còn bình tĩnh hơn cả ngày thường.
“Hại tam thúc bị đuổi ra, ngươi có còn lương tâm không vậy?”
“Lúc cửa hàng binh khí của nhà ta bị nổ, cô có hỏi lão ta xem là lão ta có còn lương tâm không đi? Lúc muốn hại cửa hàng binh khí Triệu gia, cô có từng khuyên lão ta là cho Triệu Bân một con đường sống chưa? Lúc lão ta làm điều ác thì không khuyên, lúc lão ta gặp nạn thì đến trách cứ? Lão ta thắng thì là lẽ đương nhiên, còn lão ta thua thì là do ta hại à? Liễu đại tiểu thư à, đây là đạo lý ở đâu ra vậy?”
“Ngươi của hiện tại sao có thể vô tình đến vậy?”, Liễu Như Nguyệt khẽ nói.
“Câu này ta nên hỏi cô mới phải chứ?”, Triệu Bân duỗi eo: “Cha cô là trưởng tộc, chỉ một câu của lão ta thôi thì Liễu Thương Hải sẽ có thể về gia tộc rồi. Cô rảnh nói mấy câu giáo điều với ta, sao không đi tìm cha cô mà xin? Hay là cô tiêu chuẩn kép, cùng là vô tình, nhưng cô có tư cách đến đây nói ta?”
“Triệu Bân, ngươi thay đổi rồi”.
“Cô thì không sao?”
“Nghe lời ta nói đi, tà đạo vẫn không phải là con đường đúng đắn, biết sai mà sửa mới là tốt”.
Liễu Như Nguyệt bình thản nói. Cô ta ngồi trên lưng ngựa, cao cao tại thượng, như một nữ bồ tát, đang dùng sự từ bi của mình để giáo hóa chúng sinh.
Nói xong, cô ta quất roi ngựa.
Bạch Vân Câu đang đi chậm đột nhiên xông vọt lên như mây bay.
Ngựa, là ngựa tốt.
Nhưng người cưỡi ngựa thì, không dám đâu!
Không biết khi cô ta nhận ra Triệu Bân đã khôi phục tu vi thì sẽ có cảm xúc gì đây.
“Tà đạo?”
Triệu Bân ở phía sau, tay cầm bình rượu, tự nhìn lại bản thân.
Ta mà tà?
Lúc này, hắn thật sự muốn kéo Liễu Như Nguyệt lại hỏi cho ra nhẽ. Đệch mợ nó chứ ta tà chỗ nào? Bái được sư phụ của Thiên Tông nên nhìn ai cũng là người xấu à?
Khi quay về cửa hàng binh khí, nhóm lão Tôn đã ngủ.
Triệu