Lần này, nữ soái Xích Diễm không thể trợ giúp, bởi vì chân nguyên đã cạn kiệt rồi.
Cũng không cần cô ta trợ giúp thêm.
Ngay thời khắc hất văng cao thủ Thiên Võ ở phía Nam, hắn đã dùng tới thiên lôi và khí huyền hoàng.
Vẫn là kiếm mang thiên lôi và kiếm khí huyền hoàng, thế mà chém cho cao thủ Thiên Võ rơi rụng lả tả.
Phụt!
Triệu Bân từ trên trời hạ xuống, giơ chân giẫm kẻ đó thành sương khói đỏ rực.
Đến lúc này, bốn ngụy bí giả cấp Thiên Võ mà Ân Trú điều khiển đều bị tiêu diệt.
Nhưng cái giá mà hắn phải trả cũng quá thê thảm, thể sức mạnh Kỳ Lân to lớn chỉ còn lại mỗi cái đầu, mặt mũi Triệu Bân trắng bệch vì bị thương quá nặng. Nữ soái thì gục trong vũng máu, căn cơ cũng đối mặt với nguy cơ vỡ tan tác.
Tiếng nổ đì đùng tạm thời im bặt.
Ngụy bí giả nhiều như thủy triều vây hai người vào giữa.
“Ngươi còn trốn đi đâu được nữa?”
Ân Trú trong quan tài bằng hắc ngọc mỉm cười dữ tợn, lộ ra vẻ hung tàn nhất.
Ân Minh còn cười dữ dằn hơn ông nội nhiều, hắn ta không hóng chuyện nữa mà chạy thẳng tới khu vực đó.
Kỳ Lân hóa của Triệu Bân sắp tan rồi, cũng chỉ còn nửa cái mạng, hắn ta không ngại đi “tiễn” Triệu Bân đoạn đường sau cùng.
Ân Trú không ngăn cản.
Cục diện này “chết” hẳn rồi.
Dù Triệu Bân muốn lên trời hay chui vào lòng đất, hắn không thể nào sống sót ra khỏi cấm địa được.
Triệu Bân cõng theo nữ soái, nén thể sức mạnh Kỳ Lân, dùng sức mạnh Kỳ Lân còn lưu trữ để mở thể Kỳ Lân, hoa văn thánh thú được vẽ ra từng nét một, khắc họa trên ngực và lưng của hắn.
“Thả ta xuống đi!”
Nữ soái lầm bầm, giọng nói khàn đặc.
Ánh sáng hi vọng quá yếu ớt, cô ta không muốn trở thành gánh nặng của Triệu Bân.
“Vãn bối sẽ đưa người về nhà”.
Triệu Bân lấy ra một dải lụa trắng, buộc hắn và nữ soái với nhau.
Trong màn đêm tăm tối, ánh sáng trong đôi mắt của hắn kiên định vô cùng, trước nay chưa từng có.
Hắn mắc nợ Sở gia, dù chết cũng phải đưa Sở Lam lao ra ngoài.
“Tiêu diệt hắn cho ta!”
Tiếng hầm hừ của Ân Trú nghe như một thánh chỉ uy nghiêm.
Vì có mệnh lệnh này nên đội quân ngụy bí giả đen ngòm lại nhào về phía Triệu Bân như cơn sóng biển.
Đánh!
Triệu Bân cầm kiếm Long Uyên, quét ngang nền đất đỏ lòm như một con thoi.