Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Đã trúng một kiếm rồi, sao có thể không đánh trả được cơ chứ.  

             Triệu Bân gào lên một tiếng, cộng minh với võ hồn, hổ gầm long ngâm mạnh mẽ vang dội, võ tu không có võ hồn gặp phải sóng âm tấn công của võ hồn là một sự khổ sở không thể tả, chẳng hạn như người này, đầu cứ ông ông.  

             “Giết”.  

             “Đánh cho ngươi khóc luôn”.  

             Sau khoảng nửa giây dừng lại thì hai người lại bắt đầu trận chiến.  

             Tiếng ầm ầm lại vang lên, kéo dài, một đệ tử Thiên Tông, một Thánh Tử tộc xác chết, đứng đó, một đông một tây dùng bí thuật oanh tạc, đao mang, kiếm quang, chưởng ấn, quyền ảnh… Hết lượt này đến lượt khác, mỗi lần va chạm lại bùng lên tia lửa, kèm theo đó chính là những vầng sáng khiến địa cung nổ vang, bức tường xung quanh lại xuất hiện vết nứt.  

             Nếu có ai đó đứng xem cuộc chiến này, chắc chắn sẽ chịu tai vạ.  

             Tình hình cuộc chiến có thể nói là không phân cao thấp.  

             Triệu Bân có tư chất mạnh mẽ, Thánh Tử tộc xác chết cũng không yếu, nhất là sức mạnh bí ẩn trong cơ thể, một lần tung ra đều có lực sát thương rất mạnh, khủng bố như Triệu Bân cũng phải chịu tổn thương lớn.  

             “Có lẽ là được người nào đó bỏ vào”.  

             Trong trận chiến, Triệu Bân đã thì thầm không biết bao nhiêu lần.  

             Đến tận lúc này hắn mới hiểu được nguồn gốc của sức mạnh bí ẩn đó, chắc chắn nó không thuộc về Thánh Tử, nhưng hắn ta lại có thể sử dụng được, theo hắn nghĩ thì có lẽ là bút tích của Thi Tổ, ai bảo hắn ta… Là Thánh Tử của tộc xác chết cơ chứ? Đến một lúc nào đó hắn ta sẽ kế thừa tất cả, làm gì có chuyện không sử dụng thêm chút thủ đoạn để giữ mạng, nếu không có thứ sức mạnh đó cứu vớt thì Triệu Bân đã quật ngã hắn ta từ bao giờ.  

             “Chân nguyên vô hạn ư?”  

             Thánh Tử tộc xác chết nghiến răng nghiến lợi, hết sức hoảng hốt.  

             Đối chiến bí thuật thế này, hắn ta đã dần rơi xuống thế hạ phong, hắn ta là Huyền Dương tầng cao nhất, dùng cấm thuật, nhưng vẫn không thể để chân nguyên cứ vơi đi thế này được, nếu hắn ta cũng không thể chịu nổi thì tên nhóc đó phải cạn sớm hơn mới đúng, nhưng không, chẳng những không khô cạn mà còn cực kỳ dồi dào, càng đánh càng mạnh, hắn ta từng đánh với rất nhiều yêu nghiệt, nhưng đây là lần đầu gặp phải người như Cơ Ngân, đúng là con gián đánh mãi không chết.  

             Ầm! Rầm!  

             Dù không có ai đứng xem cuộc chiến nhưng âm thanh gào rú vẫn kéo dài mãi không thôi.  

             Hai người đánh hừng hực khí thế, kẻ liên tục tấn công mãi không ngừng, người cố gắng chống đỡ không lui, trận chiến của cảnh giới Huyền Dương, lại đánh như cảnh giới Địa Tạng, địa cung lành lặn nhanh chóng bị đánh đến nỗi cát đá bay tứ tung, cả tế đàn kia cũng run lên, cũng may nó có trận pháp bảo vệ nên tế đàn mới chịu được.  

             Ầm!  

             Tại là một kích đối kháng, hai người đều bị đánh lùi.  

             Triệu Bân đáp xuống đất tạo thành tiếng “bịch”, vết thương đang cố hồi phục.  

             Nhìn sang đối diện, Thánh Tử tộc xác chết cũng không khá hơn là bao, lảo đảo mãi mới đứng vững, không nổi giận, chỉ nhìn Triệu Bân với vẻ âm hiểm: “Ta xem thường ngươi rồi”.  

             “Ai cũng nói thế cả”.  

             Triệu Bân hết sức tùy ý, hắn xoay cổ tay.  

             Hắn chỉ mới nói một nửa, nửa câu sau là: Người nói lời đó, đều xuống chầu Diêm Vương hết cả rồi.  

             “Không biết ngươi có thấy bùa nổ cấp bậc Địa Tạng bao giờ chưa”, Thánh Tử tộc xác chết khẽ nhếch miệng, cười lạnh, trong lúc tung đòn đánh vào người Triệu Bân trước đó, hắn ta đã tranh thủ dán thêm lá bùa nổ, hơn nữa còn là bùa cấp bậc Địa Tạng, nổ một cảnh giới Huyền Dương có lẽ là dùng dao mổ trâu để cắt rau, nhưng với Cơ Ngân Thiên Tông thì xứng đáng.  

             Triệu Bân nhíu mày, nhìn xuống ngực mình, thật sự có một lá bùa nổ.  

             “Nổ”.  

             Thánh Tử tộc xác chết hét to, âm thanh đầy mạnh mẽ vang dội.  

             Đáng tiếc! Cảnh Cơ Ngân bị nổ tan xương nát thịt không xuất hiện, lá bùa nổ cấp bậc Địa Tạng đó chỉ sáng lên một cái rồi biến mất, nhanh chóng biến thành giấy vụn.  

             “Bùa nổ của ngươi dùng không được hiệu quả lắm nhỉ!”  

             Triệu Bân tiện tay lấy bùa nổ ra, đùa cái gì thế, người thường xuyên gài bẫy người khác bằng bùa nổ như hắn thì sao lại không có chuẩn bị trước, trên người hắn là bùa ngăn cản lực nổ, muốn dùng bùa nổ để khiến ta nổ tung hả, mơ tưởng.  

             “Hay lắm!”, tạo nét không thành công, sắc mặt Thánh Tử tộc xác chết trở nên dữ tợn.  

             “Bùa của ngươi dùng không được tốt, hay là thử bùa của ta đi?”  

             Triệu Bân khẽ nhấc tay nhỏ lên, nhanh chóng kết ấn, sao lại gọi hắn là nhân tài ư? Bởi vì Thánh Tử tộc xác chết dán bùa nổ nó cho hắn, hắn cũng cho đối phương một cái, có qua có lại chứ!  

             Thánh Tử tộc xác chết nhíu mày, cứ thấy trên lưng có cái gì ấy.  

             Có thêm cái gì hả? Bùa nổ đó.  

             “Vô dụng với ta thôi", Thánh Tử tộc xác chết khinh thường.  

             “Cái đó thì chưa chắc đâu”, Triệu Bân cười, chữ nổ được thốt lên hết sức vang dội.  

             Ầm!  

             Dứt lời, chợt có một tiếng nổ vang.  

             Thánh Tử tộc xác chết vẫn còn đang cười bị nổ nát chân nguyên hộ thể, bùa nổ vẫn còn chút dư âm, khiến lưng hắn ta máu chảy đầm đìa, xuyên qua vết thương, có thể nhìn thấy xương trắng lành lạnh.  

             Hình ảnh có hơi máu me.  

             “Sao lại như thế được”.  

             Thánh Tử tộc xác chết tóc tai bù xù, mặt mũi dữ tợn, trên người Cơ Ngân có bùa chống bùa nổ, hắn ta cũng có, rõ ràng đã đề phòng rồi, tại sao vẫn nổ tung thế này?  

             “Ấy, hình như đây là bùa chống bùa nổ nhỉ!”  

             Trong tay Triệu Bân là một lá bùa màu đen.  

             Ừm, đó chính là bùa chống bùa nổ, hắn tháo ra từ người Thánh Tử tộc xác chết.  

             Nếu không hắn đã không dùng đến bùa nổ rồi.  

             Sự thật đã chứng mình hắn vẫn cao hơn một bậc, trước khi nổ người còn biết lấy bùa chống nổ xuống, buộc lòng phải thừa nhận bùa nổ vừa nổ thì trông Thánh Tử tộc xác chết khá là thê thảm, cả người toàn máu là máu.  

             “Cơ Ngân, ngươi chọc giận ta rồi đấy”.  

             Mắt Thánh Tử tộc xác chết đầy tơ máu, khí thế lại tăng vọt.  

             So với khí thế của hắn ta thì thứ khiến tim Triệu Bân đập nhanh là tay trái Thánh Tử, lòng bàn tay hắn ra xuất hiện hoa văn kỳ lạ, trông có vẻ là một chữ “Diệt”, đúng là chữ diệt khiến tinh thần hắn run lên.  

             “Sức mạnh Thiên Võ”.  

             Triệu Bân nhíu mày, chắc chắn hắn không cảm nhận sai.  

             Thi Tổ quyết đoán thật, lại phong ấn sức mạnh của Thiên Võ trong người Thánh Tử tộc xác chết, nếu đánh ra, dù có là cảnh giới Chuẩn Thiên trúng chiêu cũng sẽ bị đánh cho tàn phế!  

             Thi Tổ là cảnh giới Thiên Võ, một đòn của lão ta cũng không phải là thứ để đùa.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK