Đây là lần đầu tiên lão đạo Âu Dương thấy thì bọn họ cũng vậy thôi.
Các đệ tử khác cũng mới thấy lần đầu, bởi vì mấy trận đấu trước đó, cả trận trên diễn võ đài, họ chưa từng thấy Cơ Ngân đụng đến vũ khí, chỉ quật người, một trò từ đầu đến đuôi.
“Thanh kiếm đó…”, Liễu Như Nguyệt híp mắt lại.
“Thanh kiếm đó…”, Vệ Xuyên cũng híp mắt lại.
Không biết tại sao cứ thấy thanh kiếm đó quen quen thế nào ấy.
Quen là đúng rồi còn gì nữa! Đêm hôm đó kẻ một đấu hai trong rừng sương mù chính xác là hắn.
“Kiếm tốt”.
Kiêu ngạo như Sở Vô Sương cũng phải lộ ra vẻ mặt khác.
Cô ta đã từng thấy rất nhiều món vũ khí tốt, nhưng thứ Cơ Ngân cầm thật sự là vật bất phàm.
“Tại sao kiếm khí trên thân kiếm của hắn lại có màu vàng”.
Lăng Phi khẽ nói, Xích Yên và Mục Thanh Hàn bên cạnh cũng kinh ngạc.
Họ biết Cơ Ngân có tử lệ binh tinh, binh tinh đó từng luyện chế cho bọn họ… Kiếm khí màu tím, Cơ Ngân lại có màu vàng, chẳng lẽ tiểu tử này có kim vũ binh tinh mạnh hơn ư?
Bộp! Keng Keng! Keng!
Trong những tiếng than thở đầy sợ hãi, Triệu Bân đang cố gắng vung kiếm lên.
Thiên ngoại phi tiên rất mạnh, lớp phòng ngự của hắn cũng không phải hàng trưng bày, tuy kiếm ảnh rất nhiều nhưng vẫn không thể tổn thương hắn, âm thanh kiếm va chạm với kiếm ảnh leng keng đầy trong trẻo, nghe cứ như một khúc nhạc khá êm tai.
Phá!
Đến một khoảnh khắc, Triệu Bân chỉa thẳng kiếm lên trời.
Hắn vung Long Uyên thật mạnh khiến cả vòm trời biến sắc, kiếm ảnh đầy trời cũng vỡ tan, cái gọi là thiên ngoại phi tiên đó cũng bị phá vỡ, rơi xuống, trên bầu trời chỉ còn những vệt sáng ngũ sắc mờ ảo.
“Hay lắm”, cuối cùng Sở Vô Sương cũng mỉm cười.
Nụ cười đó chính là sự công nhận đầy kiêu ngạo.
Trong mắt cô ta, Cơ Ngân ngày hôm nay chính thức có tư cách trở thành đối thủ của cô ta.
“Ta nên đâm vào mắt? Hay là vai cô ta nhỉ?"
Triệu Bân cầm kiếm đứng đó quan sát Sở Vô Sương từ trên xuống dưới, hai mắt lóe lên tia sáng kỳ dị, hắn đang tính toán khoảng cách, cũng tính cả phương hướng, nếu dùng thiên nhãn thuấn thân thì cũng không thể giết chết Sở Vô Sương trong một giây, nếu không nữ soái sẽ nổi cơn tam bành, lùi lại một bước, đánh một đòn khiến cô ta bị thương nặng sẽ tốt hơn.
Sở Vô Sương khẽ nhíu mày.
Bởi vì ánh mắt Cơ Ngân nhìn cô ta bấy giờ có hơi kỳ quái.
Kỳ quái đến mức nào ấy hả! Vẻ mặt đó… Trông cứ như một vị khách đến mua hàng và đang suy nghĩ xem nên chọn món nào, quan sát xem nó có tỳ vết nào không ấy. Cơ Ngân giờ phút này chính là như thế.
“Hai người bọn họ… Đang làm cái gì thế?”