Muốn lôi kéo Bạch gia vào liên minh chính là tính toán riêng của hắn.
Tuy nhiên chuyện này cũng chỉ vì lợi ích của Bạch gia. Thứ nhất, núi Bất Tử quả thật an toàn hơn Đế Đô rất nhiều. Thứ hai, thân phận của hắn quá đặc biệt, trong tương lai hắn chắc chắn sẽ chiến đấu với Tử Y Hầu và cắt đứt quan hệ với hoàng thất cùng Thiên Tông, hắn thật sự không muốn Bạch gia bị liên lụy.
Hắn vẫn rất có đạo đức.
Sau khi cứu được mẹ của mình và giải quyết xong chuyện với Tử Y Hầu hắn sẽ không bao giờ can thiệp vào chuyện Bạch gia muốn đi hay ở.
Lão tổ Bạch gia hít sâu một hơi.
Không hiểu tại sao lời nói của Triệu Bân lại khiến cho ông ta cảm thấy rất tin tưởng. Ở người thanh niên này toát ra một cảm giác thần bí không thể giải thích được, ngoài ra còn toát ra khí chất cùng mị lực khiến cho người khác không thể nào nghi ngờ những lời mà hắn nói.
Nói thật thì ông ta cũng không muốn chuyển đến Đế Đô lắm, ở đó Bạch gia vẫn còn ân oán với một số gia tộc khác, lại phải chịu sự giám sát của Đại Hạ và sự trói buộc của khuôn phép, có rất nhiều lý do khiến cho ông ta không muốn chuyển tới đó.
Mà điều quan trọng nhất chính là ông ta không muốn dính dáng vào chuyện thay đổi quyền lực ở Đại Hạ.
Bạch gia tuy ở nam vực xa xôi nhưng những việc phát sinh ở Đại Hạ ông ta vẫn rõ như lòng bàn tay, ví dụ như chuyện Hồng Uyên bị thương nặng, nếu không phải cùng có lúc đó xảy ra chuyện tám vương triều lớn liên minh công phạt Đại Hạ thì chỉ sợ là Đại Hạ đã sớm đổi chủ.
Đợi sau khi đánh giặc xong ba người Quỷ Minh chắc chắn sẽ tạo phản đoạt quyền.
Vào thời điểm này, nếu như muốn tiến vào Đế Đô mà không muốn vướng vào tranh chấp cũng khó, một khi chọn sai phe thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc, so với một vương triều thì Bạch gia chỉ là một gia tộc nhỏ bé không đáng kể, nói ông ta tâm cơ cũng được mà nói ông ta tư lợi cũng chẳng sao, bất kỳ quyết định nào của ông ta đều liên quan đến sự tồn tại của gia tộc cho nên ông ta nhất định phải thận trọng.
"Đến núi Bất Tử".
Thật lâu sau mới nghe thấy lão tổ Bạch gia lên tiếng.
Nhóc hám tiền cười hì hì.
Triệu Bân cũng cười.
Rõ ràng một ông già sống gần trăm tuổi chắc chắn có thể nhìn rõ tình hình hiện tại. Đế Đô trông thì có vẻ an toàn nhưng chỉ là ngoài mặt, chẳng qua bây giờ Đại Hạ đang phải chống giặc cho nên bên trong tạm thời sẽ không xảy ra đại loạn phản nghịch, một khi chiến sự ở các biên quan kết thúc thì chuyện rất khó nói.
Nếu như Hồng Uyên không thể phục hồi lại như cũ thì ba người Quỷ Minh chắc chắn sẽ đoạt quyền.
Đến lúc đó triều Long Đại Hạ sẽ chìm trong hỗn loạn, muốn không chọn phe cũng không được, nhưng nếu như chọn sai phe thì chắc chắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ông ta thân là lão tổ của gia tộc cho nên cũng không dám dẫn dắt gia tộc đi vào con đường mạo hiểm.
So với Đế Đô thì núi Bất Tử có vẻ như là lựa chọn tốt hơn.
Ít nhất theo ý kiến của ông ta thì đó chính là sự lựa chọn tốt nhất.
Đợi tình hình bên ngoài ổn định thì bọn họ lại ra khỏi núi Bất Tử cũng không muộn, vẫn là câu nói kia, cho dù Bạch gia có đi hay ở thì Triệu Bân cũng sẽ không can thiệp.
Lão tổ Bạch gia đã rời đi để đem chuyện này thông báo cho toàn gia tộc biết.
Nhóc hám tiền không hề rời đi, vẫn chống tay lên hai má, hai mắt to tròn chớp chớp nhìn Triệu Bân, hành động này dường như muốn nói: đêm nay trăng thanh gió mát, chúng ta làm gì đó đi!
"Nhà của nhóc có nhiều hoa lá như vậy, ta hái đi mấy cây chắc cũng không sao chứ?", Triệu Bân cười ha hả hỏi.
Nguyệt Thần liếc mắt nhìn, cái tên này đúng là đầu đất, cô ta thật sự dạy không nổi!
“Hái, hái hết đi”, nhóc hám tiền bực mình nói, một đêm lãng mạn như vậy, trong khi người ta còn đang muốn làm chuyện lãng mạn thì ngươi chỉ chăm chăm vào việc muốn lấy đi bảo bối của nhà người ta! Hoa đẹp còn ta thì không đẹp sao?
Ơn trời là cô nhóc không hỏi hắn câu đó.
Bằng không thì cô nhóc sẽ lại phải tức giận nữa.
"Vậy... thật ngại quá".
Triệu Bân nói rồi liền phóng ra hoa viên.
Hay lắm! Hắn đi tới chỗ nào là chỗ đó hoa lá liền trụi lủi!
"Ngươi…"