Ở bên đó có rất nhiều tướng sĩ Đại Nguyên bị đánh chết, xác chất thành đống. Nguyên Anh bay qua chỗ nào là chỗ đó lại có máu thịt văng tung tóe, Triệu Bân thấy có rất nhiều cường giả Chuẩn Thiên bị đánh thành thịt nát, ngay cả máu thịt còn sót lại cũng trốn không thoát thiên kiếp, bị thiên kiếp đánh thành tro bụi.
"Đi, đi mau".
Nguyên Anh gầm lên nói với tướng sĩ Đại Nguyên.
Đáp lại lời hắn ta là rất nhiều tiếng mắng chửi. Đi con mợ ngươi, sao ngươi không tự sát đi, ngươi chết thì thiên kiếp liền tiêu tan, sau khi thiên kiếp tiêu tan rồi thì những người còn lại nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Ta là hoàng tử, ta không thể chết được.
Đây là những gì Nguyên Anh nghĩ.
Hắn ta không những không muốn chết mà còn muốn chạy trốn thật nhanh.
Đáng tiếc hắn ta không thể chạy được.
Triệu Bân đã phóng tới, vung tay giáng thêm một đòn.
Nguyên Anh còn chưa kịp đứng vững thì đã giống như bao cát bị đá bay ra ngoài, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn ta rơi thẳng vào đám người đang chạy trốn, hắn ta thật sự là một quả pháo lớn, vừa mới rơi vào trong đám người thì liền giết được cả một đống lớn, bất luận là cường giả Chuẩn Thiên hay võ tu Huyền Dương, là đại tướng hay tiểu binh, tất cả đều bị thiên kiếp đánh chết không bỏ sót.
Phụt! Phụt!
Khung cảnh càng lúc càng trở nên đẫm máu hơn.
Đầu óc của Nguyên Anh lúc này đã trở nên mơ mơ hồ hồ, hắn ta nghiễm nhiên trở thành một quả bóng bị Triệu Bân đá qua đá lại chính giữa quân Đại Nguyên đang tháo chạy, mà thiên kiếp của hắn ta cũng càng đánh càng mạnh, lực hủy diệt cùng lôi uy bộc phát hết sức khủng bố.
Bầu trời đen tối nhuộm đỏ máu tươi.
Từ trên cao nhìn xuống đây đã không còn là chiến trường nữa mà là một biển máu, ngay cả lôi điện cũng bị nhiễm một màu đỏ tươi, mỗi một tiếng nổ vang đều giống như một tiếng chuông tang, mà tiếng kêu rên thảm thiết của tướng sĩ Đại Nguyên lại giống như một tang khúc, chính là tang khúc đến từ địa ngục.
Giết!
So với tiếng kêu rên của quân Đại Nguyên thì tiếng hò hét giết chóc của quân Xích Diễm lại càng vang dội hơn.
Triệu Bân đá Nguyên Anh lăn lóc ở phía trước, bọn họ càn quét tới từ phía sau, có rất nhiều tướng sĩ Đại Nguyên bị vó ngựa quân Xích Diễm giẫm thành thịt nát, đây là chiến tranh, không có chỗ cho sự thương xót.
Chậc! Chậc!
Nguyệt Thần nhìn thấy cũng không khỏi tặc lưỡi.
Đồng thời cô ta cũng có chút xót thương.
Khi trận chiến này kết thúc, hoàng đế Đại Nguyên phải sầu muộn biết bao nhiêu.
"Tiền bối, ta tìm ngươi đã lâu".
Trong khi Nguyệt Thần đang quan sát thì hai mắt của Triệu Bân đã trở nên sáng rỡ.
Vị tiền bối mà hắn đang nhắc đến chính là tân thống soái Đại Nguyên.
Đúng là người làm thống soái đều không tầm thường, ngay cả tư thế bỏ chạy cũng khí phách vô cùng.
Thống soái Đại Nguyên thấy vậy thì càng lại chạy nhanh hơn, sắc mặt lão ta trắng bệch, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi. Bị Triệu Bân trừng mắt nhìn chẳng khác nào bị thần chết chú ý, số phận của thống soái Đại Nguyên tiền nhiệm chính là một ví dụ rõ ràng nhất.
"Đi?"
"Lão đi được sao?"
Triệu Bân quát lớn rồi lại đá Nguyên Anh về phía đó.
Lúc này không có bí thuật gì hữu dụng hơn Nguyên Anh.
Quả pháo lớn này có thể nổ ở bất cứ nơi nào mà nó lăn qua.
Ầm! Ầm!
Ngay lập tức lôi điện liền bao phủ hướng đó.
Tân thống soái Đại Nguyên đã đổ máu.
Lão ta cũng là một đại hán tử chịu đòn rất giỏi, một luồng thiên lôi đánh xuống chưa thể đánh chết được lão ta ngay lập tức.
Vèo!