Các trưởng lão đều cười nói, ai cũng ngắm về phía tòa thành.
Ngẫm lại càng thấy hưng phấn, bao nhiêu năm rồi, họ bị Ma quật đánh không thể ngóc đầu lên nổi. Không ngờ đến một ngày họ có thể lén lút đánh trả, còn có cả xe nỏ mạnh mẽ thế này, cẩn thận chế tạo bao lâu như thế, cuối cùng cũng phát huy tác dụng, bắn đi cùng một lúc sẽ đẹp đến mức nào cơ chứ.
Đây không phải là chiến tranh.
Nhưng đêm hôm nay bọn họ lại đánh như đang trong một trận chiến.
Số lượng xe nỏ thế này, nếu không phải là chiến tranh thì chắc sẽ không thể thấy được.
“Đánh”.
Đại trưởng lão lạnh lùng ra lệnh, nhanh chóng vung cờ.
Sau khi nhận lệnh, các trưởng lão cùng tháo bỏ cấm chú trên xe nỏ.
Ầm! Ầm!
Tiếng ầm ầm chợt vang lên, từng cây nỏ được bắn ra, lao vụt qua vòm trời bắn về phía tòa thành cổ, như một cơn mưa muộn xám cả vùng trời, tiếng vụt vụt kéo dài mãi không dứt, nghe thôi cũng thấy rung động trong lòng rồi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng va chạm sau đó mới là thứ âm thanh êm tai nhất.
Xe nỏ là vũ khí trong chiến tranh với cấu tạo kỳ diệu, thật sự rất tốt, trúng tất cả mục tiêu và không có một ngoại lệ nào, dù có thì bùa nổ cũng sẽ được kích hoạt trong nháy mắt, châm độc bên trên cũng sẽ bắn ra khắp nơi, chắc chắn sẽ tấn công hết tất cả mọi thứ trong phạm vi tầm bắn.
Một tòa thành đang yên đang lành bỗng chốc ánh lửa ngập trời.
Nhìn lại thì những tòa lầu các, cung điện, thậm chí là cổng thành và tường thành đều đổ sập, mái gói, gạch, đá vụn, đình nghỉ mát… Thành mảnh vụn bay đầy trời, nhất thời hỗn loạn không sao tả nổi.
A…!
Êm tai hơn những âm thanh đó nữa chính là tiếng kêu la thảm thiết.
Có rất nhiều người Ma quật bị nổ bay đầy trời, cũng có rất nhiều người Ma quật đang ngủ say thì bị phế tích vùi lấp, mặt ngơ ngác, đang ngủ ngon, ai chơi ném bùa nổ thế này.
“Kẻ địch tập kích”.
Tiếng hô hoán vang vọng khắp thành cổ.
Đáp lại bọn họ chính là một mảnh cường nỏ điên cuồng oanh tạc, vũ khí chiến tranh có lực sát thương rất mạnh, những cao thủ Địa Tạng tầng cao nhất cũng bị phá vỡ chân nguyên hộ thể trong một đòn, không biết bao nhiêu người Ma quật bị xuyên thủng, sau đó nổ tan xương nát thịt, né được cường nỏ nhưng không tránh nổi bùa nổ, lại càng không thoát nổi châm độc, tiếng kêu la thảm thiết, tiếng rên la, hô hào… Vang vọng.
“Một lần nữa”.
Đại trưởng lão hét to, lại vung lá cờ lên một lần nữa.
Khỏi cần phải nói, các trưởng lão cũng cực kỳ chuyên nghiệp, cường nỏ lao đi hết đợt này đến đợt khác.
“Chậc chậc chậc”.
Ma Tử cầm kính viễn vọng, thổn thức chậc lưỡi.
Đẹp mắt, hình ảnh đó thật sự rất đẹp mắt, một tòa thành cổ không hề nhỏ bị nổ thành một đống hỗn độn, xem tình hình này, có lẽ san bằng tòa thành cổ thành bình địa không phải là chuyện đùa.
“Là ai”.
Tiếng hét to vang vọng như sấm, một bóng người xuất hiện trên tường thành.
Một ông lão mặc mãng bào xuất hiện, đó chính là lục trưởng lão Ma quật, là cảnh giới Chuẩn Thiên hàng thật giá thật, đêm chặn giết người Triệu gia hôm đó cũng có mặt lão ta, so với những người Ma quật khá thì lão ta vẫn ổn hơn rất nhiều, ít nhất là không thấy vết thương nào, nhưng cường nỏ oanh tạc vẫn khiến lão ta trông khá là nhếch nhác.
“Ông nội nhà ngươi”.
Trưởng lão Ma gia cực kỳ đồng thanh đáp lời.
Còn chưa dứt lời thì lại là một loạt cường nỏ khác nhắm thẳng về phía tường thành.
Thấy thế, trưởng lão Ma quật biến sắc, cường nỏ không phải là thứ để đùa, một hai cây cũng chẳng sao cả nhưng nếu số lượng nhiều hơn thì sẽ rất khó chơi, thứ đáng sợ không phải là bùa nổ cùng châm độc mà là lực xuyên thủng của nó, nếu như chân nguyên hộ thể bị phá thì sẽ thành tấm bia sống.
Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, lão ta phi thân bỏ chạy.
Dù lão ta đi rồi nhưng tường thành lại bị bắn nát, người trên tường thành cũng nổ bay đầy trời, còn chưa kịp rơi xuống thì đã thấy châm độc thành mảng, thậm chí là lập tức tan xương nát thịt.
“Là ai?”
Lục trưởng lão Ma quật tức giận gào lên, sát ý ngập trời.
Cao thủ Ma quật cũng nhảy ra.
Nhưng khi nhìn thấy cường nỏ ùn ùn kéo tới thì chạy còn nhanh hơn thỏ.
Suy cho cùng thì cường nỏ cũng chỉ là công cụ vũ khí, nhưng khi nó mạnh đến một mức độ nào đó thì cũng rất đáng sợ, lực sát thương và xuyên thủng cực kỳ mạnh mẽ, ví như một cao thủ võ lâm, có lẽ đánh nhau sẽ rất trâu bò, nhưng hỏi thử xem người đó có dám đỡ một viên đạn không?
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong màn đêm u ám, tiếng ầm ầm cứ vang vọng khắp những ngọn núi.
Chim chóc muông thú trong núi đều giật mình.
Tiếng kêu la thảm thiết trong thành mới là thứ thê lương nhất, có trời mới biết có bao nhiêu người nổ chết, một tòa thành nhanh chóng bị nổ thành một đống phế tích, bên trên có rất nhiều người thất tha thất thểu, có người bị nổ, cũng có kẻ gặp phải châm độc, nhe răng trợn mắt, bóng người đầy ắp, nơi nào cũng thấy.
“Giết”.
“Tốc chiến tốc thắng”.
Vẫn là đại trưởng lão Ma gia đi trước làm gương.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng đuổi theo, ba người thành một đội, trực tiếp tấn công lục trưởng lão Ma quật, chỉ có một cảnh giới Chuẩn Thiên là lão ta, thế thì cùng hợp sức giết, còn những người khác cứ giao cho cao thủ Ma gia là được, phân nửa số đó đã bị nổ đến mức không phân biệt đông tây nam bắc rồi, đánh rất dễ.
“Ngươi… Các ngươi?”
Thấy ba cảnh giới Chuẩn Thiên, lục trưởng lão Ma quật chợt biến sắc.
Hay có thể nói là lão ta không thể tin nổi, nhiều ngày không thể dò la được tin tức của Ma gia, không ngờ tối nay kẻ tấn công cứ điểm Ma quật lại chính là Ma gia, cả ba trưởng lão này nữa, không ngờ lại thăng cấp lên cảnh giới Chuẩn Thiên, mấy tháng qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Ma gia lại có thêm ba cảnh giới Chuẩn Thiên thế này.
“Thù mới hận cũ, cùng thanh toán một thể”.
Đại trưởng lão Ma gia hét to, không một lời vô nghĩa, giơ đao lập tức chém.
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão cũng không đứng yên, ra tay điên cuồng tấn công.
Ầm! Rầm!
Đại chiến của cảnh giới Chuẩn Thiên nhanh chóng diễn ra.
Đội hình ba đánh một, lục trưởng lão Ma quật nhanh chóng rơi xuống thế hạ phong, chủ yếu là lo lắng không ngừng cộng thêm sự hoảng sợ khiến lão ta không thể tập trung vào trận chiến, từ khi trận chiến bắt đầu đã một lòng một dạ muốn bỏ chạy. Vấn đề ấy à! Đó là ba trưởng lão tấn công quá dữ dội, bỏ chạy lần nào lại bị chặn lại lần đó.
Giết!
Cao thủ Ma gia hét to, vọt lên.
Người Ma quật cũng như lục trưởng lão, hai mắt đầy khiếp sợ, đây mà Ma gia mà bọn họ biết ư? Đội hình lớn thế này ư? Cả xe nỏ nữa? Thứ chỉ có trong chiến tranh đó ở đâu ra thế này.
Máu bắn ra khắp nơi.
Đại chiến nghiêng hẳng về một phía, rất nhiều người Ma quật bị giết.
Trên thực tế, bọn họ cũng có chút lực chiến.
Đáng tiếc, Ma gia bắt đầu bằng rất nhiều cường nỏ, liên tục oanh tạc, phân nửa người Ma quật đều bị đánh thành tàn phế, lực chiến tuột dốc không phanh, cộng thêm mối thù với Ma quật khiến ý chí chiến đấu tăng cao, họ mới chiếm hết thế thượng phong như vậy.
“Chạy, định chạy đi đâu?”
Triệu Bân đang cầm cung Bá Vương kiểm tra xem có con cá nào lọt lưới trốn thoát hay không.