Tiếng gào của Ân Minh là tiếng gào phát ra từ tận linh hồn.
Có lẽ vì chạy quá gấp gáp nên tên này không chọn đường, chui tọt vào phủ Tử Y Hầu.
Thấy vậy, Triệu Bân cực kỳ phấn khích.
Trước đó khi bị Ân Minh truy sát, hắn đã muốn tới phủ Tử Y Hầu bẫy một phen.
Bây giờ hắn ta đến rất đúng lúc, nếu đã đến phủ đệ này rồi, hắn sẽ không khách sáo. Khi chém Ân Minh, hắn không quên “hỏi thăm” phủ của Tử Y Hầu. Sấm sét trên trời mà, cũng có lúc đánh lệch chứ.
Đòn đánh “lệch” của hắn khiến phủ Tử Y Hầu dính chưởng.
Này thì từng tòa cung điện, này thì từng khu lầu các, tất cả bị sét đánh đến mức mái ngói tung bay.
Phụt! Phụt!
Người trong phủ cũng chẳng khá hơn là bao.
Sự tích “nằm không cũng trúng chiêu” trong truyền thuyết chắc là để nói về họ đấy.
Đang yên đang lành ở trong phủ đệ mà còn bị sét đánh, biết tìm ai để đòi công bằng đây.
“Thêm lần nữa nào!”
Triệu Bân khẽ “hừ”, lại thêm một đống sấm sét dội xuống.
Ân Minh hộc máu, thể sức mạnh Cửu Vĩ bị hủy hoại mất một nửa.
Đùng!
Đại điện trong phủ của Tử Y Hầu cũng ầm ầm đổ sập.
Không phải địa giới nhà mình nên Triệu Bân không thương tiếc, nếu đủ lực, nếu hắn đủ thời gian, hắn có thể san bằng toàn bộ Đế Đô của Đại Hạ. Thiên uy rất hữu dụng mà, sấm sét của thiên uy càng hữu dụng.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, tiếng thét vang lên, truyền đi khắp đế đô.
Các lão làng của Đế Đô ra tay rồi, họ đánh thức trận pháp của đế đô.
Trên trời mây đen vần vũ, dưới đất có hoa văn trận pháp tung bay.
Bốn xung quanh có từng trụ sáng vọt thẳng lên trời, cắm vào tầng mây.
Triệu Bân trông thấy mà nhướn mày, lại là tiên trận này, tuy đã sứt sẹo, nhưng vẫn có sức mạnh hủy diệt.
Phong!
Tiếng hô đồng loạt vang lên khắp nơi.
Dứt lời, một luồng sáng tiên từ trên trời rọi xuống.
Vùng trời đó đã thành cấm địa.
Thanh kiếm mà Triệu Bân giơ lên dừng khựng giữa bầu trời.
Người cùng chịu cảnh bị phong ấn còn có Ân Minh, Cửu Vĩ hóa đã tan đi, hắn ta cũng bị phong ấn không nhúc nhích được.
Bấy giờ, tiếng nổ mới chấm dứt.