Hắn nhất định phải đến tiên giới, không chỉ cần tìm đèn Trường Minh mà còn muốn một con đường nghịch thiên lội ngược lên trên, giành lấy một vị trí của thần, hắn cần sức mạnh vô biên để cứu sống những người mà mình muốn cứu sống.
Hắn chỉnh đốn lại tâm trạng rồi lại hỏi Nguyệt Thần.
“Kẻ trừng phạt bảo ta thay ông ta đến âm tào địa phủ là có ý gì?”
“Đương nhiên là muốn ngươi giúp ông ta làm việc rồi”, Nguyệt Thần chậm rãi nói.
“Đường đường là thần mà còn cần ta giúp ông ta sao? Tự ông ta đi là được rồi mà”.
“Ông ta không phải là thần bình thường, ông ta là kẻ trừng phạt của phàm giới, có mối liên kết với càn khôn của phàm giới, nếu ông ta vào địa phủ thì sẽ xung đột với càn khôn của Minh phủ, nếu để ngươi đi thay thì sẽ không làm rối loạn càn khôn. Còn một lý do khác nữa, đó là ông ta có khúc mắc với Minh Thần, nếu ông ta đến đó thì sẽ khó tránh khỏi đánh nhau”.
“Còn có mấy chuyện đó nữa à?”, Triệu Bân lại biết thêm được nhiều chuyện.
“Đợi đi, ông ta sẽ còn đến tìm ngươi lần nữa”, Nguyệt Thần nói với vẻ đầy cảm xúc.
Triệu Bân không hỏi thêm, kẻ trừng phạt bị thua một ván cờ thì nhất định sẽ tìm cơ hội đòi lại.
Còn về âm tào địa phủ, hắn thật sự chẳng muốn đến chút nào, ngộ nhỡ không về được nữa thì làm sao?
“Đến Ma Vực”, Nguyệt Thần nói.
“Được thôi!”, Triệu Bân phóng thẳng lên trời.
Be…
Kỳ Lân chạy mất tăm lúc nãy giờ cũng chạy theo sau.
Họ diễn vở kịch này không tồi, lừa được thần một món nợ ân tình.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân bay vút qua bầu trời như một luồng sáng màu vàng rồi lại tiến vào Ma Vực. Vốn dĩ Ma Vực có cấm chế, người vượt qua tu vi hoặc độ tuổi nhất định là không thể vào, nhưng giờ hắn đã là một Thiên Võ đỉnh cao chân chính, đã có thể không cần quan tâm đến những thứ đó nữa.
Cũng mà hắn còn có Nguyệt Thần chỉ đường.
“Đến đây làm gì thế?”, Triệu Bân thắc mắc hỏi.
“Đến địa cung dưới lòng đất”, Nguyệt Thần thản nhiên đáp.
Triệu Bân không hiểu nhưng vẫn phóng đi theo lời đối phương.
Lúc đến di chỉ Ma Vực lần đầu tiên, hắn từng vào địa cung dưới lòng đất, ngoài cũ kỹ thì nơi đó chẳng có gì khác thường, dù cho có cất giấu báu vật, chắc cũng đã bị Ma Quân đem đi rồi, còn đến lượt hắn lấy sao?
Vù!
Một lúc sau, Triệu Bân đẩy cửa đá ra.
Hoàng cung dưới lòng đất vẫn chẳng khác trong ký ức của hắn, hệt như một điện Kim Loan đồ sộ, bước vào là có thể nhìn thấy ngai vàng được đặt ở điểm cuối bên kia, cũng như trước đây, không biết nó được làm từ chất liệu gì, chỉ biết rất cứng và vững chắc.
“Tịnh tâm ngưng khí!”, Nguyệt Thần nói.
Triệu Bân nghe lời làm theo, đầu óc lập tức không nghĩ gì khác.
Nguyệt Thần rất thần thông, điều khiển được cả cơ thể hắn, cánh tay nâng nhẹ, năm ngón tay xòe ra hướng về ngai vàng. Triệu Bân có thể cảm nhận được rất rõ có một phù văn cổ xuất hiện trong lòng bàn tay mình, giữa các ngón tay có bí vân cấp thần len lỏi, đan xen với nhau tạo ra một loại sức mạnh cực kỳ thần bí.
Vù!
Ngai vàng rung lên, luồng khí cổ xưa tuôn trào.