Khí thế của Nguyên Anh bùng nổ, vung kiếm chỉ về phía Triệu Bân.
Sấm sét khắp bầu trời nghe theo lệnh của hắn ta mà biến thành từng thanh kiếm chém về phía Triệu Bân, số lượng nhiều đến mức khiến da đầu người ta tê dại, vả lại đòn tấn công không chút sai lệch này, muốn trốn cũng không trốn được.
Uỳnh!
Triệu Bân đứng vững, dồn sức vung kiếm Long Uyên, đề phòng chuẩn tới mức không lọt nổi gió.
Tiếng kim loại va vào nhau rất thanh thúy.
Bao nhiêu thanh kiếm bằng sấm sét lao tới đều bị phá hủy.
Cho dù là thế, hắn cũng bị chém cho liên tục lùi về sau. Vì không phải thiên kiếp của hắn, hắn không mượn được thiên uy. Nói trắng ra, đây là “sân nhà” của Nguyên Anh, đối phương có “chi viện”, mà hắn thì không.
“Yếu!”
“Ngươi quá yếu”, Nguyên Anh bật cười ha hả, thấy Triệu Bân bị đẩy lùi, sự tự tin bỗng chốc lên cao, càng chém càng hăng, cứ vung kiếm hết lần này đến lần khác, liên tục trỏ về phía Triệu Bân. Đỡ hả, mẹ kiếp ngươi cứ đỡ tiếp đi, ta không tin không tiêu diệt được ngươi.
“Hoàng tử uy vũ!”
Thấy Nguyên Anh chiếm thế thượng phong, binh tướng Đại Nguyên càng thêm phấn khích, tiếng hô hào rung chuyển đất trời.
Ở phía đối diện, sắc mặt của tướng sĩ Đại Hạ đang rất khó coi, tu vi của Nguyên Anh cao hơn Cơ Ngân, tuy đang ở trong phạm vi thiên kiếp mà Cơ Ngân lại có thể mượn lôi uy của thiên kiếp phản kích, phen này xem ra Cơ Ngân độ kiếp không nổi.
Phụt!
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân đang hết sức đẫm máu.
Thân thể đẫm máu của hắn không phải là do Nguyên Anh đánh trúng mà là do bị thiên kiếp đánh trúng.
Thiên kiếp càng gia tăng, lôi uy càng bá đạo.
Không chỉ Triệu Bân đẫm máu mà tình trạng của Nguyên Anh cũng không khá hơn, xương vai bị đánh nứt vừa khép miệng thì lại một lần nữa bị đánh nứt ra.
"Đến lượt ta".
Triệu Bân hừ lạnh một tiếng, vác kiếm xông lên thi triển bá đao phách thiên trảm.
Thấy vậy, Nguyên Anh vững vàng định thân, một tay hắn ta giơ lên cao sử dụng lôi điện ngưng tụ thành một tắm khiên đối kháng phách thiên trảm, nhưng cuối cùng vẫn bị phách thiên trảm chấn đến mức khóe miệng hộc ra máu tươi.
"Cơ Ngân, ngươi đã làm cho ta tức giận rồi!"
Khí lực của Nguyên Anh đột nhiên dâng lên mạnh mẽ rồi tách từ thân thể ra một thanh kiếm.
Triệu Bân kêu rên không ngừng, ngoài việc bị thiên kiếp đánh thì hắn còn bị một nguồn năng lượng thần bí khác công phạt.
Xem ra đây chính là lực huyết mạch của Nguyên Anh.
Ầm!
Trời cao ầm vang, Nguyên Anh chém tới một luồng lôi điện.
Triệu Bân không do dự, ngay lập tức tung chiêu giết ngược.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đại chiến ngay lập tức diễn ra, một bên là Hoàng tử Đại Nguyên, một bên là Thánh tử Thiên Tông, một đông một tây bị thiên lôi bao phủ, liên tục tung ra bí thuật đối kháng: ánh đao, kiếm quang, chưởng ấn, quyền ảnh... tràn ngập vòm trời, mỗi một lần va chạm đều tạc ra ánh lửa, so với lôi điện lại càng chói mắt, sau đó là từng tầng ánh sáng lan tràn, thêm vào uy thế của thiên kiếp khiến cho tất cả mọi âm thanh vang lên đều đinh tai nhức óc.
"Hoàng tử uy vũ".
Quân đội Đại Nguyên la hét cổ vũ cho Nguyên Anh.
"Thánh tử vô địch thiên hạ, đánh Nguyên Anh thành đầu heo".
So với Đại Nguyên thì khẩu hiệu của binh lính Đại Hạ còn to rõ và có vần điệu hơn. Không chỉ có hậu bối hô khẩu hiệu mà ngay cả tiền bối cũng đang há miệng quát lớn, nước miếng bay đầy trời.
"Giết!"
"Đánh chết hắn!"
"Tiêu diệt Cơ Ngân".
Tình hình rất chi là tình hình.