Họ trả giá rất tùy tiện, nhưng quan khách tham gia đấu giá ở bên dưới phải nuốt nước bọt từng đợt.
Đại tộc siêu cấp đúng là tùy hứng! Trong nhà có núi vàng mỏ bạc hả! Sao mà lắm tiền thế!
Túy Lão không còn say nữa, chút men rượu sau cùng cũng tan hết rồi.
Mẹ kiếp, đây đúng là niềm vui bất ngờ! Mới là vật phẩm đấu giá thứ tư mà hai đại tộc siêu cấp đã đấu đá nhau rồi, giá bán của đan Huyền Chân cũng vượt xa dự kiến của lão ta, mà thù lao của lão ta cũng gấp mấy lần!
“Có tăng giá nữa không?”
Vài ba giây sau lão ta mới lên tiếng, nhìn về phía nhã gian của Nhan gia.
Không chỉ riêng lão ta, những người có mặt ở đó bao gồm Triệu Bân cũng nhìn theo về phía đó.
“Rõ ràng là lừa người”.
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, Cát Dương đã chắc chắn rằng Nhan Như Ngọc muốn đan Huyền Chân nên mới dốc sức đuổi theo. Nhan gia muốn đan Huyền Chân thì phải hi sinh thật nhiều mới được.
“Bốn ngàn vạn”.
Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, nhã gian của Nhan gia lại vọng ra tiếng nói.
Trái tim của mọi người đập thình thịch, bốn ngàn vạn đấy, có thể chất thành một ngọn núi rồi!
“Không có bảy tám ngàn vạn thì không lấy được thứ này đâu!”, Triệu Bân nói.
“Cát Dương sắp từ bỏ rồi”, nữ soái ở bên cạnh đột nhiên nói.
“Không thể nào!”, Triệu Bân liếc nhìn sang.
“Ta có thể đọc được tiếng nói trong lòng hắn ta”, nữ soái nhấp một ngụm trà.
“Thật hay đùa thế?”, Triệu Bân ngồi thẳng dậy, đảo mắt nhìn nữ soái từ đầu đến chân. Hắn biết Sở Lam có thể đọc được suy nghĩ, nhưng lúc được lúc không. Cách xa như thế, hắn ta còn dùng cả bùa ẩn giấu, thế mà cô ta cũng đọc được?
“Tu vi mất hết, tâm linh thoát biến”, nữ soái chỉ nói tám chữ này.
“Như thế cũng được à?”
Triệu Bân cảm thán, vốn tưởng là kiếp nạn, hóa ra vẫn còn may mắn! Nhìn thần thái của nữ soái thì công pháp đọc suy nghĩ của cô ta đã vượt qua một giới hạn nào đó, chắc hẳn còn trên cơ cả hoàng phi.
Mấy chữ “tâm linh thoát biến” này, ngụ ý rất sâu xa.
“Đợi về rồi lột trần ra nghiên cứu?”
Triệu Bân nhìn nhìn, đột nhiên bật ra suy nghĩ này.
Nữ soái nghiêng đầu, liếc xéo tên này, trong đôi mắt đẹp như tóe ra lửa.
Triệu Bân vội vàng cụp mắt.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, hắn niệm tịnh tâm quyết một trăm tám mươi lần.
Nghe thấy rồi.
Chắc chắn nữ soái nghe thấy tiếng lòng của hắn rồi.
Thế nên mới nói, khi ngồi cùng người phụ nữ này, chớ có suy nghĩ bậy bạ.
Ngọn lửa trong lòng nữ soái càng lúc càng hừng hực, cái thằng nhãi ranh này!
“Nếu muốn như thế thì thứ này thuộc về ngươi rồi”.
Giống như nữ soái đã nói, Cát Dương từ bỏ đấu giá.
Không phải tất cả mọi người đều biết đọc suy nghĩ.
Cát Dương không biết mức giới hạn của Nhan gia nằm ở đâu, cũng không dám liều lĩnh đẩy giá quá cao, lỡ như đối phương không cần nữa, há chẳng phải sẽ rơi vào tay mình? Lừa thêm được con số này đã đủ rồi!
“Sướng ghê”.
Cát Dương mỉm cười khoan khoái, ngả người xuống chỗ ngồi.
Mấy lão già sau lưng hắn ta, ai nấy nở nụ cười bỡn cợt.