Các cao thủ theo chân hắn cũng nối gót theo.
Đi theo một lúc thì không còn thấy người đâu nữa.
Người ta thông minh cỡ nào mà muốn bắt chứ?
Ầm! Bùm!
Một đêm không yên bình với tiếng đánh nhau vang lên không dứt.
Buổi đấu giá đã kết thúc nhưng chuyện vẫn chưa khép lại, tiếng nổ không ngừng vang lên bên ngoài thành, ai cũng muốn giết người cướp của, rất nhiều người bị để mắt đến.
“Thánh nữ, tên nhóc đó sẽ không chạy mất chứ?”
Trong một mảnh sân nhỏ trong thành, các trưởng lão của nhà họ Nhan đều đứng khoanh tay.
Nhan Như Ngọc cũng có mặt.
Cô ta đã đánh dấu rõ vị trí trên mẫu giấy để lại cho Triệu Bân, chính là ở mảnh sân nhỏ này.
“Chắc chắn có không ít người theo dấu hắn, phải cho hắn thời gian để cắt đuôi!”, Nhan Như Ngọc cười nói.
Các trưởng lão thấy thánh nữ đầy vẻ tự tin thì cũng không nhiều lời thêm nữa.
Nhưng khi chờ đợi quá lâu thì Nhan Như Ngọc cũng bắt đầu mất bình tĩnh, hắn phải đến rồi mới đúng.
“Ta đoán hắn đã trốn thật rồi!”, các trưởng lão nói với vẻ đầy cảm xúc.
“Không thoát được đâu!”
Nhan Như Ngọc nói xong thì rời khỏi mảnh sân nhỏ trước tiên, cô ta vẫn tự tin như vậy, vì trên người của Cơ Ngân có dấu ấn do cô ta khắc lên, hay nói cách khác, đấy là một lá bùa, dựa vào lá bùa đó là có thể tìm được Cơ Ngân.
Các trưởng lão vươn hông mệt mỏi rồi chạy theo sau.
Bọn họ rẽ lối này, quẹo ngã kia.
Cuối cùng mới vào căn phòng khách trong một nhà trọ.
Nhưng lại không thấy Cơ Ngân trong căn phòng đó mà chỉ thấy một lá bùa và một mẩu giấy đặt trên bàn.
Nhan Như Ngọc nhận ra lá bùa đó, đó là lá bùa cô ta đã vẽ lên người Cơ Ngân.
Còn về mẩu giấy thì bên trên có viết một dòng chữ nguệch ngoạc: “Ta có việc gấp phải đi trước, hẹn sau này gặp lại!”
“Tên này…”
Nhan Như Ngọc thấy vậy thì tức đến giậm chân.
Không ngờ Cơ Ngân lại biết bùa theo dõi, cô ta đã tốn cả đêm để đợi mà đối phương lại chạy mất.
Đúng thật là tên đó chẳng nói ra được câu nào thật lòng.
“Thánh nữ, rốt cuộc tên đó là ai?”, các trưởng lão khẽ hỏi.
“Một con lợn!”, Nhan Như Ngọc quay đầu bỏ đi.
“Bông hoa lài cắm bãi phân trâu!”, các trưởng lão nói với vẻ đầy thâm thúy.
Nhưng, người có thể khiến thánh nữ cuồng điên đến vậy thì nhất định không phải người bình thường.
Hắt… Xì!
Trên mặt biển cuồn cuộn sóng, Triệu Bân hắt hơi một cái rất mạnh.
Vẫn là câu nói đó, được nhiều người nhớ đến thì cũng sẽ được nhiều người hỏi thăm.
“Chuyện gì cũng có lý do, hẹn sau này gặp lại!”
Triệu Bân xoa mũi, đưa nữ soái về nhà là một trong những lý do chính đáng của hắn, còn lý do thứ hai là hắn thật sự không dám đến nhà họ Nhan, vì lỡ đến rồi mà không ra ngoài được nữa thì phải làm sao? Phụ nữ thù dai lắm.
Keng!
Lúc hắn đang suy nghĩ thì tiếng kim loại va chạm đột nhiên vang lên.