Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “To quá đi mất!”  

             Vẫn như lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Vĩ Hồ, Triệu Bân lại phải ngửa đầu lên.  

             Có lẽ ai đó sẽ hỏi, có thời gian nhìn Cửu Vĩ Hồ thì tại sao không chuồn đi, đứng đó đợi bị tiêu diệt à? Trên thực tế, không phải hắn không trốn, mà là không cử động được, do uy lực và áp lực từ Cửu Vĩ Hồ chèn ép đến mức không thể nhúc nhích nổi.  

             Lần trước, Long Phi tỉnh táo và có ý thức nên còn biết chừng biết mực.  

             Lần này, cô ta ở trong trạng thái không còn ý thức, không nhận ra bất kỳ ai nên sẽ không nương tay đâu.  

             Grào!  

             Tiếng gào thét của Cửu Vĩ Hồ còn ngang ngược hơn cả tiếng sấm dậy.  

             Nó chỉ cần giậm chân là núi non nứt toác, toàn bộ mạch núi đổ sụp hoàn toàn.  

             Phụt!  

             Triệu Bân lại phụt máu, văng ngược ra ngoài như một bao cát.  

             Xong đời, hắn như biến thành một chữ “đại” nằm dính lên vách đá của đỉnh núi đối diện, nếu nhìn qua, ai không biết còn tưởng hắn là một cái bánh bằng thịt ấy chứ! Lúc này đây, hắn cũng không khác cái bánh bằng thịt là bao, từ đầu đến chân toàn là máu, đúng là thịt nát xương tan trong truyền thuyết.  

             Thấy vậy, Nguyệt Thần mặc niệm cho hắn.  

             Nhìn đi! Còn chưa kịp nuốt hết lôi trì thì kiếp nạn đã tới trước rồi.  

             “Cửu Vĩ Hồ… phát điên à?”  

             Có lẽ vì động tĩnh quá lớn nên kinh động toàn bộ Thiên Tông.  

             Dù là đệ tử hay trưởng lão chạy lên đỉnh núi, trông ra từ xa, thần sắc của ai cũng khiếp hãi. Cửu Vĩ Hồ quá to lớn, cũng quá đáng sợ, từ đằng xa cũng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp tập kích vào cơ thể.  

             “Mau lên, phong ấn nó đi!”  

             Đám đông cường giả Thiên Tông chạy tới, ai nấy khí thế ngút trời, bao gồm chưởng giáo Dương Huyền Tông trong đó, mười mấy cao thủ Chuẩn Thiên ào ào nhảy ra. Cao thủ Chuẩn Thiên chạy tới các đỉnh núi xung quanh đỉnh Ngọc Linh, đáp đất trên các đỉnh núi, sau đó cùng nhau chắp tay lại.  

             Họ cùng niệm một loại ấn quyết.  

             Trong thoáng chốc, từng cột sáng đâm ra khỏi mặt đất, lao vút lên trời, ngưng tụ thành một cái lồng khổng lồ, nhốt cả đỉnh Ngọc Linh ở bên trong. Trên mỗi cột sáng có phù văn bay lượn, tất cả là bí pháp phong ấn, cửu vĩ đang ở trên đỉnh Ngọc Linh cũng bị nhốt vào trong.  

             Grào!  

             Cửu Vĩ Hồ gào thét, một cái miệng to, hai con mắt khổng lồ, bốn móng vuốt và chín cái đuôi cùng sáng rực lên, quật mạnh vào lồng. Cho dù là mười mấy cao thủ Chuẩn Thiên cũng phải rên lên, lồng thì kiên cố nhưng đỉnh Ngọc Linh thì rung lắc qua lại, đất đá từ bên trên liên tục lăn xuống.  

             Phong ấn!  

             Đám đông trưởng lão quát lên, ấn quyết thay đổi.  

             Khi ấn quyết dừng lại, từng sợi xích bằng phù văn trồi lên khỏi lòng đất, khóa chặt móng vuốt của cửu vĩ, đồng thời khóa luôn chín cái đuôi, ngoài ra, còn có một lá bùa ảo ảnh khổng lồ từ trên trời đập xuống, cộng hưởng cùng chiến lồng đè cho Cửu Vĩ Hồ lảo đảo, bị phá luôn cửu vĩ hóa.  

             Phù!  

             Lúc này, Dương Huyền Tông mới thở phào.  

             Cửu vĩ hóa tan đi, Long Phi rơi xuống từ trên không trung, tóc tai rũ rượu, toàn thân bê bết máu, chìm trong hôn mê, mặt mũi trắng bệch, biểu cảm vẫn còn nét đau khổ, sức mạnh cuồng bạo vẫn đang giày vò cô ta.  

             “Cứu người!”, Dương Huyền Tông lập tức hạ lệnh.  

             Mười mấy cao thủ Chuẩn Thiên tràn lên núi Ngọc Linh.  

             Hai thị nữ bị thương rất thê thảm, một nàng rơi xuống vách núi, một nàng ngã xuống hồ, nhưng vẫn ổn, không nguy hiểm tới tính mạng. Chắc chắn vẫn có nội thương, mấy tháng sau phải trải qua trên giường bệnh rồi.  

             Họ nên cảm ơn Triệu Bân.  

             Nếu không nhờ Triệu Bân liều mình cứu mạng, chắc họ đã bị đánh thành tro bụi rồi.  

             Nhắc đến Triệu Bân, hắn thực sự thê thảm.  

             Khi Dương Huyền Tông tìm được hắn, hắn vẫn còn dính chặt trên vách đá. Đúng là một cái bánh thịt, chưởng giáo Thiên Tông tâm cảnh Chuẩn Thiên nhìn thấy cũng phải hít vào thật sâu, khiếp sợ vô cùng, suýt chút nữa đã bị tiêu diệt rồi. Cũng may tên này có khả năng tái sinh chống đỡ, không nguy hiểm về tính mạng, nhưng phải tĩnh dưỡng.  

             “Mau, đưa nó tới Thiên Trì!”, Dương Huyền Tông lập tức nói.  

             Chư Cát lao tới, bế Triệu Bân chạy thẳng tới Thiên Trì, giữa chừng vẫn ngoác miệng lải nhải không ngừng. Tên này cao số thật, nếu Cửu Vĩ Hồ dùng lực thêm chút nữa thì không chỉ là gãy xương đâu, mà là hắn đi gặp Diêm Vương luôn rồi.  

             Đỉnh Ngọc Linh bị giới nghiêm toàn phần.  

             Dương Huyền Tông và các cao thủ Chuẩn Thiên đều ở đó, rót thêm sức mạnh giúp Long Phi áp chế Cửu Vĩ Hồ.  

             “Lại biến dị rồi!”, một trưởng lão nội môn nhíu mày.  

             “E là còn gay go hơn ta nghĩ nhiều!”, một trưởng lão khác nói.  

             Không ai phản bác điều này, bởi nhãn giới của họ không thấp, ai cũng nhìn ra trạng thái của Cửu Vĩ Hồ không chỉ có sức mạnh điên cuồng mà còn có thêm ý niệm độc ác, nếu không, Long Phi cũng không bị rối loạn tinh thần.  

             Đây mới chỉ là bắt đầu.  

             Thời gian càng trôi, cửu vĩ tiếp tục biến dị, sức mạnh sẽ càng thêm cuồng bạo, ác niệm tà niệm cũng càng mạnh. Với tu vi của Long Phi thì còn lâu mới chế ngự được nó, chưa biết chừng còn mất mạng luôn.  

             “Khế ước cộng sinh, vô cùng cấp bách”.  

             Dương Huyền Tông hít một hơi thật sâu, kiếp nạn lần này, ông ta không muốn thấy lần hai nữa.  

             Không lâu sau, Linh Lung và nữ soái chạy tới.  

             Thấy cảnh này, họ thoáng nhíu mày.  

             Sau đó là tới hoàng phi Vũ Linh, lúc đi không phát hiện điều gì khác thường, không ngờ lại có biến cố này, may mà hữu kinh vô hiểm. Nếu được, bà ấy thà rằng con gái đừng làm túc chủ của cửu vĩ, cũng đỡ phải khiếp sợ mỗi ngày.  

             Bên này, Triệu Bân đã ở trong thiên trì.  

             Vạn Pháp Trường Sinh Quyết đúng là bí pháp tốt, cho dù Triệu Bân hôn mê, nhưng khả năng tái sinh bá đạo vẫn đang lặng lẽ vận động, tái tạo lại xương cốt cho hắn, nối liền kinh mạch cho hắn, còn về phần nội thương không nằm trong phạm vi của Trường Sinh Quyết, hay nói cách khác, hắn lĩnh ngộ chưa đủ sâu.  

             “Cảnh ngộ mà ngươi gặp phải cũng chẳng có ai bì được”.  

             Bên hồ, lão Huyền Đạo đang cầm tẩu thuốc, chẹp miệng hút thuốc. Một gia đình yên ổn bị chia ly phân tán, hắn tới Thiên Tông ngày ngày có người tới gây sự, khó khăn lắm mới vào được nội môn, mẹ kiếp, còn bị cải lão hoàn đồng, vậy thì thôi đi, còn gặp phải Cửu Vĩ Hồ nổi điên, suýt nữa là mất mạng.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK