Trong trận chiến diệt quốc, những kẻ này đã tạo phản, trước khi bỏ chạy còn tạo ra một trận cướp bóc đẫm máu ở Đại Hạ, chắc bọn họ không ngờ được rằng Đại Hạ sẽ sống sót qua kiếp nạn đó, chào đón một tương lai huy hoàng rực rỡ.
Nhìn lại ông cụ tóc bạc kia, cũng là người quen cũ: lão Huyền Cơ, chính là các chủ Huyền Cơ các, ngày xưa tất cả bùa chú của thành Thiên Thu đều được bán cho Huyền Cơ các, lão già này còn đưa cho hắn một Huyền Cơ bài, mua gì cũng giảm giá tám mươi phần trăm.
Hắn nhớ rõ nhất chính là Bát Bộ Phù Đồ, một thứ hắn lấy được từ chỗ lão Huyền Cơ, không ngờ lại gặp nhau ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, lại còn đang đối chiến với lão tổ Huyết Ưng.
“Chết đi!”
Lão tổ Huyết Ưng nhe răng cười, một kiếm tạo thành đường cong đẹp mắt.
Một kiếm đó, lão Huyền Cơ không thể đỡ nổi, cũng không cách nào né được, kinh doanh thì lão ta rất giỏi.
Đánh nhau ấy hả! Còn thiếu chút kinh nghiệm.
Triệu Bân không nói hai lời, chắp tay chém một đạo kiếm khí ra.
Lão tổ Huyết Ưng tái mặt, vội vàng thu tay lại, giơ ngang kiếm lên đỡ đòn.
Đáng tiếc, chẳng có tác dụng quái gì cả, với những thứ vũ khí được đúc bằng huyền thiết, kiếm khí của Triệu Bân có thể thoải mái chém đứt, cả lão ta cũng suýt chút nữa bị chém chết tươi.
Là do Triệu Bân cố tình nương tay, hắn muốn lấy được một số tin tức hữu dụng từ lão tổ tộc Huyết Ưng, chẳng hạn như tộc Huyết Ưng từng gây ra một trận cướp bóc đẫm máu, họ nên trả những thứ đã lấy về cho Đại Hạ.
“Triệu Bân?”, lão Huyền Cơ sửng sốt, vừa liếc nhìn đã biết đó là ai, cũng vì nhận ra nên mới vui sướng, lão ta rất có duyên với Triệu Bân, ở cái nơi chim không thèm đẻ trứng này mà cũng gặp được hắn.
“Triệu… Triệu Bân?”, so với lão Huyền Cơ thì sắc mặt lão tổ Huyết Ưng tái nhợt, lạnh lẽo từ đầu đến chân, lẽ ra hôm nay ra đường nên xem ngày, không ngờ lại đụng trúng tên sát tinh này.
“Là ta”, Triệu Bân hờ hững nói, hắn đi tới từng bước, uy áp đáng sợ bao trùm cả đất trời, sát ý khủng bố có thể đóng băng cả mảnh núi rừng.
“Chuẩn Tiên?”, lão Huyền Cơ giật mình, mấy tháng trước hắn vẫn còn ở cảnh giới Thiên Võ cơ mà? Mới đó đã lên Chuẩn Tiên rồi á?
Soạt!
Lão tổ Huyết Ưng run sợ, vừa xoay đầu đã tìm cách bỏ trốn.
Vấn đề là Triệu Bân nhanh hơn nhiều, một đạo kiếm quang nghiền nát.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, đan điền của lão tổ Huyết Ưng bị một đòn xuyên thủng, tu vi bị phế bỏ sạch sẽ.
Triệu Bân không hề thương hại lão ta, bàn tay đặt trên đỉnh đầu, cưỡng ép soát hồn, đang soát thì lão tổ Huyết Ưng đã chết bất đắc kỳ tử, tâm trạng lão ta trước khi chết có lẽ là vô cùng ảo não thất vọng, cũng rất hối hận, tộc Huyết Ưng đã đụng phải một kẻ không nên dây vào.
“Cũng biết tìm chỗ núp quá nhỉ”, Triệu Bân thu tay lại, hắn đã biết được nơi tộc Huyết Ưng đang ẩn nấp.
“Cảm ơn tiểu hữu đã cứu giúp”, lão Huyền Cơ chắp tay, là kính sợ và cũng là biết ơn, nếu không có Triệu Bân, chắc lão ta đã mất mạng, hắn là quý nhân, cũng là ân nhân của lão ta, chắc chắn sẽ ghi nhớ suốt đời.
“Thanh kiếm này của ông không tệ”.