Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Triệu Bân lầm bầm, hắn đi dạo một mình trước biển sương mù, vừa đi vừa xem xét.  

 

Bao nhiêu người tới xem, chỉ có mình hắn tiến đến gần biển sương mù nhất. Khoảng cách gần mới nhìn thấy rõ, chưa biết chừng còn nghiên cứu ra được điều gì đó. Không thể cứ đợi mãi vậy được, cũng không phải cách.  

 

Nếu tìm ra được huyền cơ, hắn không ngại tiến vào trong xem thử.  

 

Có thể tìm được Bạch gia là tốt nhất, đưa ra họ khỏi đây an toàn rồi nhanh chóng trốn đi.  

 

Thế nhưng, xem xét tới nửa đêm mà đầu óc vẫn mờ mịt, hay nói cách khác, biển sương mù này là một đống hỗn độn. Thiên Nhãn không thể nhìn thấu, đến cả một chút võ hồn tiến vào trong cũng lạc lối.  

 

“Tiền bối, tám ngàn năm trước, Nam Vực từng có biển sương mù chưa?”, Triệu Bân hỏi.  

 

“Có chứ, lão phu còn từng vào trong đó”, Thương Khung đáp.  

 

“Sau đó thì sao?”, Triệu Bân vội vàng hỏi.  

 

“Sau đó lão phu nghiêm chỉnh đợi ở trong đó bảy tám năm”, Thương Khung ho khan một tiếng.  

 

“Quỷ dị đến thế à, cả tiền bối cũng không ra được?”, Triệu Bân nhướn mày.  

 

“Mê tung trận của thiên nhiên, đi đến đâu cũng thấy như nhau”.  

 

“Ta thực sự muốn vào trong đó xem thử”, Triệu Bân lầm bầm.  

 

Nghĩ lại, đành thôi vậy.  

 

Nếu ở trong đó đợi bảy tám năm thì khi ra ngoài thì hoa cũng tàn héo rồi.  

 

Sau vài câu trao đổi đơn giản, hai người im lặng.  

 

Thương Khung tiếp tục chìm vào giấc ngủ.  

 

Triệu Bân vẫn vừa đi vừa xem xét, hắn là một kẻ có chí tiến thủ, xem đến ngơ ngẩn.  

 

Từ phía xa, lại có người chạy tới.  

 

Là hai lão già và một bóng dáng yêu kiều, tất cả đều mặc đồ đen.  

 

Nhìn kỹ lại, họ chính là người của Nhan gia.  

 

Mà bóng dáng yêu kiều đó chính là Nhan Như Ngọc, kể từ đêm bị bắt đi, cô ta bị cấm túc đến tận giờ. Đêm nay cô ta lén lút chạy ra ngoài, đầu tiên phải chạy tới cấm địa Biển Chết, đứng lặng ở đó tới nửa đêm.  

 

Nếu không vì trưởng lão Nhan gia kéo đi, chắc giờ này cô ta vẫn còn ở đấy.  

 

Thấy tâm trạng của thánh nữ không vui, họ mới đưa cô ta tới đây.  

 

Coi như tới giải tỏa tâm trạng, cứ như thế này mãi cũng sinh bệnh mất.  

 

Bệnh tương tư ấy.  

 

Chắc hẳn là bệnh tương tư rồi.  

 

Hai lão già khoanh tay, một trái một phải thỉnh thoảng trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Có trời mới biết thánh nữ nhà họ và tên tiểu tử Cơ Ngân kia là quan hệ gì, sau khi Cơ Ngân đi, nha đầu này suốt ngày cứ như người mất hồn vậy.  

 

Nhìn qua mới biết là bệnh tương tư.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK