Một trận đánh tổn thất hơn năm mươi vạn tướng sĩ.
Từ khi vương triều Đại Nguyên khai sinh chưa có một trận đánh nào khiến cho tướng sĩ bị tổn thất nặng nề như vậy.
Dưới vòm trời tràn ngập máu tươi.
Máu chảy thành sông, xác chết ngổn ngang khắp nơi, chiến kỳ gãy nát.
Binh khí nhuốm máu vô chủ cắm xiên xuống mặt đất có ở khắp mọi nơi trên chiến trường.
Tướng sĩ Đại Hạ thu dọn chiến trường xong thì nhanh chóng rút lui.
Thứ gì có thể mang đi được thì bọn họ đều mang đi hết.
Bất cứ nơi nào bọn họ đi qua đều được thu dọn sạch sẽ, chỉ ngoại trừ những vết máu.
Trên đỉnh đồi, Triệu Bân đứng thẳng người, tay cầm kính viễn vọng nhìn về phương xa.
Thông qua hướng gió, khói lửa báo động bốc lên mịt mù, hắn có thể mơ hồ trông thấy biên quan Đại Nguyên.
Không có động tĩnh gì.
Tất cả các cổng thành đều bị đóng chặt, dường như hắn còn có thể nghe thấy những tiếng rống giận cùng với những tiếng kêu la thảm thiết truyền ra từ bên trong.
"Ngươi đã cứu quân Xích Diễm, đã cứu Đại Hạ".
Nữ soái mỏi mệt cười, ném cho hắn một vò rượu.
"Ta đã nói rồi, Vô Sương sẽ phù hộ cho chúng ta", Triệu Bân cười nói, hắn tiếp lấy vò rượu uống ừng ực.
Nữ soái ngẩng đầu nhìn, mặc dù đã sáng sớm nhưng sắc trời vẫn còn tối tăm, tựa hồ như vẫn có thể nhìn thấy một ngôi sao điểm xuyết trên đỉnh cao nhất của bầu trời, lấp lánh ánh sáng mơ hồ.
Đường về tràn đầy vui sướng.
Thắng, Đại Hạ đã thắng.
Kể từ khi Đại Hạ lập quốc cũng chưa bao giờ có được một chiến thắng huy hoàng đến vậy.
Mười vạn quân thắng trăm vạn quân, quân Đại Hạ đánh cho quân Đại Nguyên tan tác.
Tất cả đều là công lao của Thánh tử Thiên Tông.
Bất luận là lão tướng hay tiểu binh, tất cả đều phải nhìn Triệu Bân bằng ánh mắt kính sợ.
Thanh niên này là Thánh tử quả cảm nhất, quyết đoán nhất trong số các vị Thánh tử Thiên Tông qua các triều đại, tuy hắn đã có sẵn thân phận tôn quý cùng tiền đồ vô lượng nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xông pha sa trường, dẫn dắt quân Xích Diễm phản kích kẻ thù.
Hắn chính là người đã xoay chuyển càn khôn.
Tất cả mọi người sẽ không bao giờ quên, sẽ cả đời ghi khắc chuyện này trong lòng, chuyện rằng từng có một vị thần, một con Lôi Kỳ Lân càn quét chiến trường khiến cho trăm vạn hùng binh Đại Nguyên phải cởi bỏ khôi giáp mà tháo chạy.
Triệu Bân chỉ cười một tiếng cho qua.
Nếu nói chuyện này chỉ là trùng hợp, e rằng sẽ không có ai tin.
Hai lần hắn xông pha sa trường ở biên quan đông nam đều là trùng hợp.
Lần đầu tiên hắn ra chiến trường chính là vì ca ca của Phượng Vũ, không ngờ lại đúng lúc gặp phải cảnh biên quan nguy cấp.
Lần này lại còn ly kỳ hơn, từ Thiên Tông chạy tới tận biên quan, ban đầu truyền tống nhầm vào lăng mộ vua Âm Nguyệt, sau đó lại gặp cảnh biên quan báo nguy, cuối cùng vẫn phải đối diện với trăm vạn đại quân.
Dường như:
Hắn cùng với chiến trường này thực sự gắn bó keo sơn.
Trở về biên quan, không khí vui sướng bỗng bị bi thương bao phủ.
Đại Nguyên tổn thất thảm trọng, Đại Hạ cũng không khá hơn.
Bức tường biên giới gần như sụp đổ. Không biết có bao nhiêu người đã chết trận, cũng không biết có bao nhiêu xác chết không còn lành lặn, xác chết chất thành núi, máu tươi chảy thành sông.
Ở biên quan, từng bia mộ đã được dựng lên.
Trước từng bia mộ đều được tưới rượu.
"Nhanh lên".
"Xây dựng tường thành".