Bụp!
Đột nhiên có một tiếng động nhỏ vang lên.
Nguyệt Thần nghe thấy thì bất giác mở mắt ra, liếc mắt nhìn sang Triệu Bân, ánh mắt kỳ quái. Không ngờ tên nhóc đó đã đột phá, không ngờ thiên kiếp của cảnh giới Huyền Dương vẫn chưa thể vượt qua mà hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Huyền Dương tầng hai. Bản thân là một thần linh nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chuyện này, nhưng rõ ràng thiên kiếp của tên nhóc đó vẫn còn đó, chuyện này thật sự quá mới lạ.
Đến cô ta mà còn như vậy thì đừng nói chi đến Triệu Bân.
Mới thăng lên cảnh giới Huyền Dương chưa được mấy ngày, vẫn chưa vượt qua hết thiên kiếp mà đã đột phá rồi sao?
Hắn liếc nhìn Nguyệt Thần, Nguyệt Thần không cho hắn được đáp án, cô ta vẫn còn đang bất ngờ nữa mà.
“Thật… Thú vị!”, Triệu Bân nói một câu rồi lại nhắm mắt lại.
“Có người đang đợi ngươi bên ngoài thành”, Nguyệt Thần nói.
Triệu Bân vừa mới nhắm mắt rồi lại mở mắt ra.
“Bắt dâm!”, Nguyệt Thần chỉ nói hai chữ đó.
Triệu Bân nghe xong thì lập tức phấn chấn, không lĩnh ngộ đại địa linh chú nữa, ra khỏi thế giới dưới mặt đất, men theo đường hầm mà bò lên trên. Có nằm mơ hắn cũng muốn giết chết cái tên Ngô Khởi đó, có lẽ không thể giết chết được Ngô Khởi trước mặt bao nhiêu người nhưng đánh cho cái tên đó tàn phế, để cho hắn nhớ đời trước cái đã.
Đào xuống dưới thì mất ba ngày ba đêm.
Nhưng bò lên lại thì rất nhanh, không bao lâu thì đã bò lên trên rồi.
“Cơ Ngân, cút ra đây đánh một trận đi”.
Vừa hay đúng lúc Ngô Khởi đang hét lên nên hắn nghe rõ mồn một.
Người đi đường đã tập trung đến gần một nửa, họ đã từng nghe đồn thổi về Cơ Ngân nhưng vẫn chưa tận mắt chứng kiến hắn đánh nhau, thật sự đáng sợ như trong lời đồn sao? Họ không xem được cuộc thi của Thiên Tông nên không thể bỏ lỡ trận này.
Triệu Bân di chuyển nhanh như gió, một mạch ra khỏi Đế Đô.
Sự xuất hiện của hắn khiến ai cũng phải ngước nhìn, mắt nhiều người trên tường thành đều sáng rỡ lên.
“Không ngờ lại đột phá nữa rồi”.
Sở Vô Sương thấy hắn thì liền ngây ra.
Huyễn Mộng nhìn thấy hắn cũng bất giác ngây ra.
Ba ngày trước, khi gặp Triệu Bân, hắn vẫn còn ở tầng một, ba ngày sau đã lên tầng hai rồi, nếu đổi lại là cảnh giới Huyền Dương bình thường thì chưa chắc có thể ổn định được tu vi. Tốc độ thăng cấp của hắn thật sự rất đáng sợ.
“Cuối cùng cũng chịu ra rồi sao?”, Ngô Khởi vô cùng tức giận, cười nguy hiểm.
“Hôm đó chưa cho Ngô sư huynh trải nghiệm đủ, để hôm nay bù lại vậy”, Triệu Bân búng thân lên sàn đấu, giẫm một cát khiến đá vụn văng khắp nơi. Mặc dù chưa để lộ vẻ tức giận nhưng đã có ý định muốn giết chết hắn ta từ trong linh hồn.
“Nào!”, Ngô Khởi hét lớn, không thèm nói lời thừa thãi, mang theo sát khí cuồn cuộn, chỉ hai ba bước là đã tiến đánh về phía hắn, tung ra một chưởng ra dưới hình dáng một con rồng vàng, bóng rồng cực lớn, tiếng gầm rung chuyển trời đất.
Triệu Bân không thèm nhìn, búng người lên không trung, đạp một phát khiến rồng vàng tan biến.