Đêm nay Đế Đô dường như còn náo nhiệt hơn bình thường.
Triệu Bân vừa mới vào thành thì đã nghe thấy tiếng bàn tán vang lên khắp nơi, nhất là trong các quán trà quán rượu, chuyện mà bọn họ đang bàn tán tất nhiên là chuyện hôm nay hoàng tộc cùng Thiên Tông đã bày ra thiên la địa võng mà vẫn cũng chỉ có thể tặc lưỡi để hung thủ bắt cóc chạy thoát, xung quanh chuyện này có đủ mọi loại suy đoán, nhưng nói chung ai cũng cho rằng chuyện này mà thành công thì nửa đời sau hung thủ cũng không cần phải lo lắng chuyện tài nguyên tu luyện, đúng là chỉ có bắt cóc tống tiền thì mới có thể kiếm được nhiều tiền một cách nhanh chóng.
"Ta đã đợi ngươi rất lâu đó".
Khi Triệu Bân đang đi thì bỗng nhiên Huyễn Mộng từ đâu nhảy ra, cô ta đã hóa trang thành một tiểu thư sinh khôi ngô tuấn tú.
Cô ta cũng là đệ tử của Thiên Tông, cũng bị tông môn triệu hồi cho nên phải trở về, sở dĩ giờ này cô ta còn ở Đế Đô là để đợi Triệu Bân, cô ta biết rằng tối nay Triệu Bân sẽ đi lên tầng cao nhất của thanh lâu.
“Cô ở đây không ổn đâu!”, Triệu Bân ho khan nói.
“Để ta canh cửa cho ngươi”, Huyễn Mộng cười nói, lý do mà cô ta đưa ra cũng rất thích hợp, để đề phòng có người vào thì cô ta sẽ canh cửa cho hắn.
Triệu Bân cười, tăng nhanh tốc độ.
Đêm nay công việc làm ăn ở thanh lâu đặc biệt tốt, chủ yếu là bởi vì các gia tộc đều có lệnh cấm người trong gia tộc không được phép rời khỏi thành, bọn họ không thể đi đâu cho nên cũng chỉ có thể đến nơi này tìm vui, cách rất xa mà đã nghe thấy mùi hương son phấn, còn có thể nghe thấy tiếng của mấy cô gái đang đon đả gọi mời: "Đại gia, lâu quá không thấy ngài ghé chơi!"
Lối vào thanh lâu có thể nói là một nơi phong thủy hữu tình, lúc nào cũng có thể gặp được người quen ở đây.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Người quen mà hắn gặp vẫn là cô nàng họ Sở kia.
Điểm khác biệt so với lần gặp trước chính là lần này Sở Vô Sương bước ra từ thanh lâu, cô ta cũng đã cải trang thành đàn ông, trên miệng có ria mép giống như Huyễn Mỗng, trên tay còn cầm theo một chiếc quạt gấp. Mặc dù đã cải trang rất kỹ nhưng trông dáng đi của cô ta vẫn rất kỳ lạ.
Vừa bước ra khỏi thanh lâu là cô ta liền đụng mặt Triệu Bân và Huyễn Mộng, khóe miệng Triệu Bân giật giật, mà nét mặt của Huyễn Mộng lúc này cũng hết sức kinh ngạc.
Sở Vô Sương bối rối mất một lúc, ngay cả chiếc quạt cũng không thể cầm chắc được nữa, gò má của cô ta đã ửng đỏ, chắc chắn là đang cảm thấy rất xấu hổ.
"Sư tỷ có nhã hứng quá".
Triệu Bân nhìn Sở Vô Sương với nét mặt hết sức ẩn ý, cuối cùng cô cũng để cho ta bắt quả tang được một lần, con gái con đứa lại chạy tới đây làm gì? Cô chạy tới thanh lâu ăn cơm sao?
"Không phải chuyện của ngươi".
Sở Vô Sương trừng mắt lườm hắn một cái rồi ngay lập tức rời đi như chạy trốn.
"Thoải mái".
Triệu Bân phủi vai, nét mặt trông hết sức hãnh diện.
Huyễn Mộng bên cạnh hắn dùng quạt che miệng cười khúc khích, hôm nay cô ta đã được mở rộng tầm mắt, chuyện này nếu như truyền ra ngoài chắc cũng sẽ chẳng có mấy người tin, đường đường đệ tử đứng thứ hai tỷ thí tân tông, cháu gái của nữ soái Xích Diễm, viên ngọc quý trong tay gia chủ Sở gia, thế mà Sở Vô Sương lại cải trang thành đàn ông, ban đêm chạy tới thanh lâu vui chơi rồi bị bắt quả tang, người này hoàn toàn khác với Sở Vô Sương trong trí nhớ của Huyễn Mộng, so với Sở Vô Sương ở Thiên Tông thì Sở Vô Sương đỏ mặt xấu hổ ở đây vẫn đáng yêu hơn.
Nói xong thì cả hai cùng nhau bước vào thanh lâu.