“Đưa đây!”
“Không đưa”.
“Đứng lại cho ta!”
Nửa đêm nửa hôm, khuê phòng của nữ tử lỉnh kỉnh leng keng một hồi.
Đứng bên ngoài nghe thấy, ai không biết còn tưởng là bị trộm bị cướp ấy chứ?
Tú Nhi trông thấy mà như mở cờ trong bụng, suốt ngày đánh nhau khô khan chết đi được, thỉnh thoảng có vài tình huống kiều diễm thế này cũng khá lắm. Không có phúc lợi “ấy ấy” thì cũng phải có tiết mục đặc biệt, tiết mục đặc biệt như hôm nay thì cô ta thích lắm, chưa biết chừng quậy tới quậy lui một hồi sẽ lên giường đàm đạo lý tưởng nhân sinh đó.
Thế nên mới nói, đồ đệ của cô ta cũng có tiềm lực lắm đó.
Đợi khi nào cô ta về, phải nắm đầu hắn dạy dỗ nghiêm túc một phen.
Qua hồi lâu, động tĩnh trong phòng mới chấm dứt.
Nhìn lại lần này, căn phòng quả thực giống như bị cường đạo ghé thăm, khung cảnh bừa bộn và nhếch nhác.
Nhan Như Ngọc cuối cùng cũng dừng tay, bụm mặt ngồi thụp xuống đất, chẳng còn thể diện gặp ai.
Triệu công tử vẫn là Triệu công tử, cố nín cười có vẻ khó chịu.
Con người mà!
Vẫn phải thường xuyên ra ngoài đi dạo, không ra ngoài đi dạo đâu thể nâng tầm hiểu biết được.
Đêm nay hắn được mở mang tầm mắt lắm, hắn tưởng rằng chỉ có loại người không cần liêm sỉ như hắn mới lén lút nghiên cứu “hàng nóng”, không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy cũng có cảm tình với thứ tranh vẽ này.
Không biết tới lúc nào, Nhan Như Ngọc mới đứng dậy.
Đôi mắt cô ta không còn ánh lửa nhưng lại có vết nước, chắc hẳn là tức đến phát khóc. Triệu Bân đúng là ma quỷ mà, vào khuê phòng của nữ tử mà không gõ cửa, nếu không cô ta cũng không đến mức chật vật như vậy.
“Đừng khóc mà! Trả ngươi này!”
Triệu Bân ho khan một tiếng, đưa tinh thạch ký ức cho cô ta thật.
Thực tế trong lòng hắn còn giấu một viên nữa, đợi khi về tha hồ thưởng thức.
Nhan Như Ngọc nhận lấy, lườm Triệu Bân một cái rồi lập tức bóp vụn viên tinh thạch. Vốn định để lại ấn tượng tốt cho tên này trước khi gả cho người ta, bây giờ dường như tiết tháo rụng đầy đất.
“Ông nội ngươi đã xuất quan chưa?”
Triệu Bân không nói nhảm nữa, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn.
Nhan Như Ngọc tức giận lắc đầu, mặt mũi vẫn còn ửng hồng.
“Hay là gây ra động tĩnh gì đó đi!”
Triệu Bân hít một hơi thật sâu, đợi đến mức phiền lòng.
Không đợi Nhan Như Ngọc hồi đáp, một nha hoàn đẩy cửa tiến vào, thở hồng hộc, có vẻ như chạy suốt dọc đường tới đây, thở dốc một hơi rồi mới nói: “Tiểu thư, lão tổ xuất quan rồi ạ”.
Nghe thấy vậy, hai mắt Triệu Bân lập tức sáng ngời.
Có câu này rất hay, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
“Đi theo ta”.