Triệu Bân lầm bầm, đuổi theo ông ta.
Xét về tốc độ thì Bất Diệt Ma Quân vẫn thắng thế hơn.
Không lâu sau, phía trước vang lên tiếng nổ rung chuyển trời đất.
Động tĩnh lớn lắm đấy.
Huyết quang phóng lên trời.
Những ngọn núi thi nhau đổ sập.
Lúc Triệu Bân đến, Thi Tổ thứ hai ngã khụy, bị chém đứt đầu, cái xác không đầu bị một chiến mâu màu đen ghim lên trên vách đá, máu tươi chảy xuống nhuốm đỏ đá vụn dưới chân núi, không biết trước lúc chết lão có tâm trạng thế nào, chắc là rất tuyệt vọng, đúng là không biết mơ màng thế nào mà lại gặp ngay phải Ma Quân.
Thi Tổ thứ nhất thì vẫn còn đang ngoan cố.
Nhưng lão đã định sẵn là không thể sống sót, Ma Quân không thể nào tha cho lão.
Rảnh rỗi, nhàn nhã quá phải tìm việc gì đó để làm, chẳng hạn như lột sạch bảo bối của Thi Tổ thứ hai, tốt xấu gì lão cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Võ, đương nhiên sẽ có rất nhiều bảo bối, trong đó không có gì quý hơn binh khí. Đó là một tiên kiếm thật sự, chỉ có điều Thi Tổ chưa thể luyện hóa, uy lực của nó cũng bị giảm đi đáng kể.
“Xin tha mạng!”
Tiếng hét của Thi Tổ thứ nhất vang vọng khắp đêm đen.
Bốn Thi Tổ chỉ còn sót lại một mình lão mà lão cũng còn cách cái chết không xa nữa.
Cùng là cảnh giới Thiên Võ, lúc này tu vi của lão còn cao hơn cả Ma Quân nhưng lại hoàn toàn không đáng để chú ý, ai bảo lão gặp phải một kẻ nổi tiếng tàn nhẫn làm gì? Suốt tám ngàn năm qua, chỉ có Ma Quân là người tàn nhẫn nhất trong lịch sử.
Triệu Bân không tham gia, chỉ đứng ngoài xem.
Cơn thịnh nộ của Ma Quân cần phải dùng máu tươi để dập tắt.
Phụt!
Thi Tổ thứ nhất lại phun máu, rơi từ trên trời xuống.
Ngọn núi cao chót vót bên dưới bị nện cho sụp đổ.
“Xin tha mạng!”
Tiếng kêu cứu của Thi Tổ thứ nhất phát ra từ tận trong linh hồn.
Ma Quân đáp lại lão bằng một chưởng giáng từ trên trời xuống, ép lão phải quỳ xuống một cái ầm.
Ma Quân nương tay, không truy sát Thi Tổ này.
Lúc Triệu Bân xuống tới, Ma Quân đang đặt tay lên đầu của Thi Tổ đó.
Ma Quân đang dùng thuật soát hồn, cố lục lọi ký ức của Thi Tổ thứ nhất.