Hắc Huyền và Bạch Huyền cực kỳ tức giận.
Họ đã từng gặp phải chuyện kỳ dị này một lần, trước đó tới biên quan Đông Nam đón Triệu Bân bỗng dưng đi lạc vào một hoang mạc, bị nhốt ở đó mấy tháng trời.
Lần này rất giống với ngày trước, tuy không phải hoang mạc, nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn ra đây là chốn khỉ ho cò gáy nào, dạo quanh nửa tháng trời cũng không ra ngoài được.
“Tạm thời cứ ở tạm đây đã, nhanh chóng trị thương!”
Xem xong, lão đạo Bạch Huyền hít một hơi thật sâu.
Nói rồi, ông ta không quên liếc mắt nhìn ra chỗ cách đó không xa.
Cơ Ngân đang nằm dưới một gốc cổ thụ, có lẽ vì quá mệt, cũng có thể vì phản phệ quá mạnh nên hắn đã hôn mê nửa tháng, đến giờ vẫn còn say ngủ, ngủ rất ngon.
Nằm ngủ trên đùi mỹ nữ, làm sao mà không ngon được!
Mỹ nữ kia tất nhiên là Long Phi của Đại Hạ, cô ta giống như một người vợ hiền lành, không ngừng vén mái tóc rối bời cho Triệu Bân, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn, định giúp hắn xóa bỏ mọi ưu thương.
Diêm La Mặt Quỷ cũng có mặt, thấy cảnh này, hắn ta lại lôi cuốn sổ nhỏ ra, phóng bút như rồng bay phượng múa, không biết viết gì, viết xong còn trầm ngâm vuốt râu.
“Nói chứ, ngươi đến từ nhà nào vậy?”
Hắc Huyền và Bạch Huyền vừa đến thì đã quét mắt nhìn Diêm La Mặt Quỷ từ trái sang phải từ trên xuống dưới, hai lão xác nhận không quen biết người này, xem ra cũng chẳng phải là một thành viên của quân viễn chinh Đại Hạ nhưng lại đi theo bọn họ suốt trên suốt đường đi, trên đường đi lại chẳng làm việc gì, còn mang theo bên mình một cuốn sổ nhỏ.
"Ta là... ông hai của hắn", Diêm La Mặt Quỷ ý vị thâm trường nói.
Vừa dứt lời thì hắn ta liền hối hận.
Tại sao hắn ta lại hối hận? Bởi vì ánh mắt Hắc Huyền cùng Bạch Huyền nhìn hắn ta đang không được bình thường cho lắm, bọn họ giống như đang nhìn thấy cháu chắt của mình vậy.
Đó là chuyện đương nhiên.
Xét về bối phận thì Hắc Huyền cùng Bạch Huyền là sư tổ của Triệu Bân, Diêm La Mặt Quỷ thật sự không được thông minh cho lắm cho nên mới tự nhận mình là ông hai của Triệu Bân, so với hai vị này thì kém cả một thế hệ! Vậy hắn ta nên gọi hai người này là thúc thúc hay là ông lớn đây?
...
Đêm.
Trên đảo vô danh tại đông hải.
Mười vạn quân viễn chinh Đại Hạ đã dừng chân đốt lửa trại, dưới ánh lửa mỗi người đều có một nhiệm vụ phải làm. Đại đa số bọn họ đi thành nhóm ba người, tay cầm kính viễn vọng leo lên các đỉnh núi để cảnh giác bốn phương tám hướng. Các võ tu cảm tri hình cũng có nhiệm vụ riêng, ai nấy đều ẩn thân sâu trong rừng núi tạo thành các trạm gác ngầm.