Nhan Như Ngọc tặc lưỡi, nhìn Triệu Bân rồi lại nhìn sang nữ soái, so sánh với hai người này thì cô ta rõ ràng không phóng khoáng bằng, mặc dù cả ba đều muốn hãm hại Cát Dương nhưng hai người này đã thật sự đã ở một tầm cao khác.
Dù sao cũng phải nói: cô ta đang rất sảng khoái.
Không chỉ có cô ta cảm thấy sảng khoái, hơn chín phần trong số những người có mặt tại đây bao gồm cả Túy Lão đều rất sảng khoái.
Mới cách đây không lâu còn có một người nào đó làm rất nhiều chuyện đáng ghét, giống như hận không thể thông báo cho toàn thế giới biết Cát gia ta có tiền, có rất nhiều tiền! Bây giờ hắn ta bị người khác làm thịt hơn mười tỷ lượng, chẳng khác nào vừa bị vả bôm bốp vào mặt.
“Thật là buồn cười quá”, bên trong phòng riêng của Nhan gia mấy trưởng lão đều đang bật cười vui vẻ. Cho ngươi hãm hại Nhan gia ta, nhìn xem, bị người khác làm thịt chính là hậu quả nhãn tiền của ngươi, đúng là làm tốt lắm.
"Cát huynh khí phách!"
Giữa những tiếng huyên náo, Công Tôn Chí lại lên tiếng chế giễu khiến cho tất cả mọi người đều bật cười.
Lời này không có ai phản bác.
Cát Dương không khí phách thì còn ai khí phách nữa! Từ đầu đến cuối lúc nào hắn ta cũng hét giá trên trời đánh bay từng khách đấu giá một, cuối cùng liền đoạt được hoa Bà La, đúng là phát sáng đến chói mắt! Chỉ có điều mức giá này nói ra thì cũng có chút đau lòng.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến toàn cục, Cát gia vẫn còn rất nhiều tiền.
Có rất nhiều kẻ bật cười hả hê khi nhìn thấy người khác gặp bất hạnh, màn kịch này thật sự quá phấn khích.
Phụt!
Cát Dương hít thở không nổi, ngay lập tức phun máu, từng bước đứng không vững, cuối cùng ngã xuống ngất xỉu ngay tại chỗ. Không biết là hắn ta thật sự hôn mê hay là đang giả vờ ngủ, có lẽ là cả hai chăng, hắn ta vừa mất mặt vừa mất một số tiền lớn đến như vậy, vẫn nên ngủ một lát thì mới tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
"Tra cho ta".
Trước khi ngất đi hắn ta đã tức giận ra lệnh.
Tra, có chết cũng phải tra ra cho ta! Tất cả các trưởng lão đều phải ra sức mà tra!
Bất luận kẻ đó là ai thì cũng phải tra ra danh tính!
Dám hãm hại Cát gia của hắn ta thảm như vậy, hắn ta chắc chắn phải bắt bọn chúng phải trả giá đắt.
Những vị khách đấu giá khác không cho là đúng, chuyện này ngươi còn có thể trách ai, chỉ có thể trách ngươi quá kiêu ngạo cho nên mới gặp báo ứng, ngươi không hống hách hãm hại người khác thì làm sao người khác hãm hại ngươi được? Đây chính là nhân quả, là quả báo nhãn tiền của ngươi!
Cát Dương hôn mê.
Trận đấu giá hoa Bà La đã thật sự kết thúc.
Lúc này bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều bưng tách trà lên, ngay cả Túy lão cũng như vậy, trận đấu giá vừa rồi quá phấn khích, cần phải uống trà để bình tĩnh lại. Đây xem như một trận đấu giá đã được ghi vào lịch sử, từ khi đấu giá các thành lập thì đóa hoa Bà La này đã được ra giá cao nhất.
Triệu Bân khá bình tĩnh, chỉ im lặng chờ đợi.
Lấy được đan giả chết, hắn vẫn còn đang chờ quan tài ngọc băng.
Dù sao đan giả chết chỉ là một viên đan dược, dùng vào sẽ hết.
Quan tài ngọc băng thì khác, muốn dùng lúc nào cũng được.
Nếu phải lựa chọn, hắn vẫn sẽ chọn quan tài ngọc băng.
"Món đấu giá cuối cùng không còn phần của Cát gia hắn nữa", Nhan Như Ngọc cười nói.
"Cô cũng ở đây vì món đấu giá cuối cùng sao?", Triệu Bân hỏi.
"Cha ta đã nói phải làm hết sức", Nhan Như Ngọc không hề giấu diếm.
"Nhan gia của cô cũng có một cái hộp sắt sao?", Triệu Bân lại hỏi.
“Đã từng có”, Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi nói.
Chỉ ba chữ bao hàm rất nhiều chuyện xưa.
Triệu Bân đã hiểu ra.