Công Tôn Hãn rên rỉ, đầu óc ông ông.
Không sai, trận pháp độn thủy kia có liên kết với tinh thần của lão ta.
Mà roi đánh hồn của Triệu Bân thì chuyên đánh vào tinh thần.
Hắn đã sớm nhìn ra phương pháp hóa giải.
Vì tinh thần của Công Tôn Hãn đã bị trọng thương, bí văn trên bức tường băng cũng trở nên hỗn loạn.
Sau đó toàn bộ bức tường băng đã ầm ầm băng diệt.
Triệu Bân trong nháy mắt bay tới.
Từ trong chiếc nhẫn ma của hắn bắn ra hơn mười ngọn phi đao, trên mỗi một ngọn phi đao đều có dán mấy lá bùa nổ, hắn dùng hồn ngự kiếm, cho dù bỏ chạy cũng không quên công phạt.
Lão già áo tang có tốc độ nhanh nhất liền bị trúng phải bùa nổ, bị nổ mạnh đến mức không phân biệt được đông tây nam bắc, không chỉ rất đau đớn mà còn rất phẫn nộ, trên người của lão ta có dán bùa chống nổ nhưng tại sao nó lại không hoạt động?
Việc này cường giả của gia tộc Công Tôn đều biết rõ nhưng không có ai nói cho lão già áo tang biết.
Dám chạy tới đòi chia phần, ngươi bị nổ là đáng lắm!
Keng!
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng đàn.
Triệu Bân phi thân về phía sau, thu lại kiếm Long Uyên rồi lấy ra cây đàn đá, rất nhanh đã tấu lên khúc Vô Sương, tiếng đàn bi thương mang theo cầm ý vô song.
Phụt!
Lão tổ Cát gia trúng đòn, kêu rên không ngừng.
Tiếng đàn không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là cầm ý.
Lão ta khó có thể tưởng tượng được một tiểu võ tu cảnh giới Địa Tạng lại có thể thi triển ra cầm ý đáng sợ như thế.
Phá!
Mụ già áo đỏ hừ lạnh một tiếng rồi lấy ra một cái chuông màu đen, nhìn thoáng qua rất giống với chuông nhiếp hồn. Mụ ta ra sức lắc nó trong tay, tiếng chuông thanh thúy tiềm tàng một loại ma lực đáng sợ phá được cầm ý của khúc Vô Sương.
Triệu Bân kêu rên một tiếng, tinh thần cũng bị chấn động.
Tuy nhiên hắn là kẻ có tâm trí kiên định cho nên trong chớp mắt liền khôi phục lại sự minh mẫn, trong lòng dâng lên một chút khiếp sợ đối với mụ già áo đỏ của Huyết Y Môn kia, chiến lực của mụ ta không hề thua kém nữ soái, lại nắm được trong tay nhiều bí pháp kì quái.
Hắn thu cây đàn đá lại rồi xoay người tiếp tục bỏ chạy.
Tuy nhiên, hắn chỉ vừa mới xoay người thì đã thấy bên hông có một luồng kiếm quang màu đen chém tới.
Hắn cau mày thật chặt, thần sắc đại biến. Cách đó không xa vẫn còn có cường giả đang ẩn thân nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới, một kiếm này chém ra mang theo uy lực vô song, nếu như chém trúng thì chính là một kiếm tuyệt sát.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại thi triển Thiên Cương hộ thể.
Thiên Cương hộ thể vốn có khả năng phòng ngự tuyệt đối nhưng không ngờ dưới một kiếm kia lại trở nên vô cùng yếu ớt, ngay lập tức bị chém vỡ. Kiếm quang chém trúng vào người của Triệu Bân khiến cho hắn suýt chút nữa bị chém làm đôi.
Lúc này kiếm ý của đối phương cũng đã mạnh mẽ xâm nhập vào khí lực của hắn rồi tùy ý tác loạn bên trong, không biết có bao nhiêu gân mạch xương cốt của hắn đã bị nứt vỡ, bên trên vết kiếm chém còn lóe lên u quang hóa diệt tinh khí của hắn khiến cho miệng vết thương rất khó khép lại.
Keng!
Hắn còn chưa kịp thở thì đối phương lại chém tới một kiếm thứ hai.
Hắn ngay lập tức lấy ra kiếm Long Uyên phòng thủ phía trước.
Keng!
Một kiếm của đối phương đã đánh vào kiếm Long Uyên.
Tiếng kiếm va chạm chói tai, còn tạc ra ánh lửa dữ dội.
Kiếm Long Uyên vẫn đủ mạnh để đối kháng, không hề suy suyễn.
Nhưng xương cánh tay của Triệu Bân thì đã nứt toát, thân hình giống như bao cát bật thẳng ra ngoài.