Lúc này, thiên kiếp bắt đầu giáng xuống, hai tia sét đen thùi lùi lần lượt đánh về phía Nguyên Anh và Triệu Bân. Nguyên Anh là người độ kiếp, Triệu Bân ở trong phạm vi của thiên kiếp nên trở thành người độ kiếp bị động. Trời cao rất công bằng, chỉ cần đứng dưới phạm vi của thiên kiếp, cho dù ngươi là thần cũng bị sét đánh không trượt phát nào.
Phụt! Phụt!
Bả vai Nguyên Anh nứt ra, da thịt vỡ toác.
Triệu Bân cũng vậy, bị sét đánh đến mức bả vai máu thịt lẫn lộn, hắn không khỏi dựng ngón tay cái với Nguyên Anh. Tên này đúng là một nhân tài, uy lực của thiên kiếp cảnh giới Chuẩn Thiên không phải nói suông. Nhưng cũng không sao, hắn trụ được. Thánh Thú thiên phạt hắn còn trụ được, trận sét này chỉ như chuyện vặt thôi.
“Chuyện vặt” của hắn lọt vào mắt người trong thiên hạ là chuyện giật mình khiếp hãi.
Không chỉ quân đội Đại Nguyên mà cả tướng sĩ Đại Hạ cũng thấy tim gan mình đập bình bịch.
Da dày thịt béo.
Hai tên này đúng là da dày thịt béo.
Gặp phải sét đánh mà vẫn bất động.
E là chỉ có cao thủ yêu nghiệt ở cấp bậc như Triệu Bân mới dám bước vào phạm vi của thiên kiếp, người khác thì chí ít cũng phải là cao thủ ngang cỡ Nguyên Anh, nếu không, ai tiến vào sẽ bị sét đánh thành tro mất.
“Giết hai hoàng đệ của ta, tiêu diệt năm mươi vạn quân Đại Nguyên ta, hôm nay ta sẽ dùng thủ cấp của ngươi để hiến tế linh hồn của họ ở trên trời”, Nguyên Anh điềm nhiên nói, giọng nói kiên định và mạnh mẽ, có thêm thiên kiếp duy trì uy lực và uy nghiêm khiến nó vang vọng khắp đất trời, tư thế uy nghi lẫm liệt.
Trên thực tế, hắn ta không hề để tâm tới cái chết của Nguyên Thương, Nguyên Kinh hay năm mươi vạn đại quân. Sở dĩ hắn ta nói như vậy, chẳng qua là thể hiện cho quân đội Đại Nguyên thấy.
Nói chính xác hơn là thể hiện cho phụ hoàng của hắn ta thấy.
Ta vì Đại Nguyên mà chiến đấu, ngươi nỡ lòng không truyền hoàng vị cho ta?
“Hoàng tử uy vũ!”
“Hoàng tử uy vũ!”
Khỏi phải nói, những lời của Nguyên Anh đã làm bùng lên sĩ khí của Đại Nguyên, binh tướng Đại Nguyên ở bên dưới giơ cao binh khí trong tay, ai nấy phấn khích như thể chắc chắn Nguyên Anh có thể tiêu diệt được Cơ Ngân.
“Thánh Tử uy vũ!”
“Thánh Tử uy vũ!”
Bên phía biên quan Đại Hạ cũng hô hào rất vang dội.
Sắp đánh nhau rồi, phải giữ thể diện cho Cơ Ngân, không thể thua về mặt khí thế được.
“Nào!”, Triệu Bân thét lên một tiếng vang vọng, bất chấp sấm sét mà tấn công từ phía chính diện.
Nguyên Anh cười khẩy, tay cầm kiếm vang vung lên.
Trong thoáng chốc, sấm sét tụ lại, biến thành một biển sét lăn về phía Triệu Bân. Đây là “kiếp” của hắn ta, hắn ta có thể mượn uy lực của thiên kiếp. Bất kỳ kẻ độ kiếp nào cũng có thể làm như vậy, tiền đề phải chịu nổi sét đánh. Nếu đến chính mình còn không chịu nổi thiên kiếp thì mượn uy lực kiểu gì.
Triệu Bân không sợ, dùng thiên lôi tiến hóa thành kiếm, chém một nhát về phía biển sét.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên, biển sét vừa mới chém tách ra lập tức khôi phục, hóa thành một con rồng sấm sét, nguy nga như núi, thân mình cường tráng cuộn tròn, chèn ép cho bầu trời vang lên những tiếng nổ ầm ầm, đôi mắt rồng to tròn bắn lôi quang ra khắp nơi.
“Cút!”
Triệu Bân bá khí, vung kiếm chém đầu con rồng.
Con rồng sấm sét lập tức bị tiêu diệt, nhưng không tiêu tán. Từng luồng sấm sét giao hòa, biến thành một cái lò luyện đan, nhốt Triệu Bân ở bên trong. Nguyên Anh đang thao túng sấm sét, thêm vào một số bí pháp, định luyện hóa Triệu Bân.
Phá!
Triệu Bân quát lớn, cưỡng ép mở thiên tráo làm lò luyện đan bằng sấm sét nổ tung.
Nguyên Anh bị chấn động nên lùi về sau một bước, còn chưa kịp đứng vững đã bị sấm sét từ thiên kiếp đánh cho lảo đảo. Trong mắt hắn ta lộ vẻ kinh ngạc, Cơ Ngân đúng là không phải người thường, hắn còn khó chơi hơn hắn ta nghĩ.
Phải biết rằng, hắn ta đã đạt cảnh giới Chuẩn Thiên.
Mà Cơ Ngân chỉ là võ tu Địa Tạng thôi.
Luận về tu vi, hắn có thể chèn ép đối phương tuyệt đối, vả lại, đây là thiên kiếp của hắn ta, hắn ta có thể mượn thiên uy. Trong tình huống này, hắn ta có cả thiên thời địa lợi, sử dụng thêm bí pháp, vậy mà Cơ Ngân có thể hóa giải dễ dàng. Nếu đôi bên cùng cấp, hắn ta thực sự không phải là đối thủ của Cơ Ngân, căn cơ của tên này quá hùng hậu.
Phụt!
Triệu Bân cũng bị sét đánh, da thịt nở bung.
“Lôi Đình Vạn Kiếm!”