Triệu Bân hét lớn lên, Lôi Thần Nộ và võ hồn cộng hưởng.
Tiếng sấm đột nhiên vang lên, sóng âm đáng sợ lập tức đánh tan vùng biển âm khí.
Nhưng âm khí vẫn không biến mất, vẫn cứ lãng đãng xung quanh, giống như loại khí từ địa ngục, chứa âm sát khí lạnh buốt, làm không gian đông cứng lại. Có bóng dáng một người đứng sừng sững như tấm bia, không thể nhìn thấy mặt, chỉ biết đối phương rất già và rất mạnh, uy áp ngút trời.
Không cần phải nói, chính là Thi Tổ.
Nếu không thì sao lại nói ông ta có thể thành “boss” của Thi tộc chứ? Khí thế rất bá đạo, đến cả Đại Bằng bay trên trời cũng phải dừng lại bởi uy thế của đối phương, chỉ có thể lòng vòng trên không trung, ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ.
“Thiên Võ đỉnh cao!”, Triệu Bân lẩm bẩm.
“Lâu lắm rồi ta chưa gặp được hậu bối mạnh thế này!”, Thi Tổ chậm rãi nói rồi từ từ bước ra, có lẽ vì uy áp quá mạnh, hoặc cũng có thể là vì cơ thể quá nặng nề nên mỗi bước đi của ông ta đều khiến cho không gian rung chuyển, khí thế đáng sợ khiến không gian như muốn đông cứng lại.
“Nghe danh tiền bối từ lâu nay mới được gặp mặt!”, Triệu Bân thản nhiên đáp.
Thi Tổ rất mạnh, kinh khủng hơn hắn tưởng tượng nhiều: có thể thống lĩnh được Thi tộc, đâu phải trò đùa? Nhưng hắn cũng không phải người dễ bị nắm thóp, Thi Tổ mạnh đến mấy cũng không thể mạnh hơn vua của dòng Huyết Ma được, cho dù đạt đỉnh Thiên Võ thì Thi Tổ chỉ là người thường, vẫn có cách biệt lớn với cấp bậc Chuẩn Tiên.
Đùng!
Sau cùng Thi Tổ chạm đất và đứng vững.
Đến lúc ấy, Triệu Bân và Long Phi mới nhìn thấy dung mạo của ông ta, mặt mũi tái nhợt như tử thi, đôi mắt khô khốc và lạnh lẽo, dù là trong thần thái hay ánh mắt cũng không tìm được chút cảm xúc của con người. Người như thế, đừng nói là nhìn thẳng, chỉ nấp trong góc tối mà nhìn lén cũng không làm người ta run rẩy rồi.
Thi Tổ không nói gì, đôi mắt già nua khẽ nheo lại.
Nhìn Triệu Bân rồi, ánh mắt ông ta mới đảo tới Ma hậu ở phía sau. Nếu không nhìn nhầm thì đó là một con quỷ, đã vậy còn là quỷ cấp Chuẩn Tiên. Trước đó không hề phát giác, chỉ khi tới vùng đất này, ông ta mới loáng thoáng nhìn ra, từ đó có thể thấy đạo hạnh của nữ quỷ này cao tới mức nào, bẩm sinh đã qua mặt được cảm ứng sao?
“Hôm nay chắc chắn sẽ có thu hoạch lớn”.
Thi Tổ mỉm cười, đôi mắt chết lặng lóe ra ánh sáng nóng rực. Một kẻ huyết thống nghịch thiên đã đủ khiến ông ta mừng rỡ, không ngờ còn có thêm một con quỷ cấp Chuẩn Tiên, dù ông ta nuốt được bên nào cũng rất may mắn. Nếu gom đủ cơ duyên, chưa biết chừng ông ta có thể vượt qua cảnh giới Bán Bộ Vấn Đỉnh Tiên.
Nụ cười của ông ta chứng thực suy đoán của Triệu Bân.
Đã bảo rồi mà, Thi Tổ không biết Ma hậu ở biển Vô Danh, nếu biết, ông ta không thể nào ngó lơ được. Với đội hình của Thi tộc, với khả năng chiến đấu của Thi Tổ, không có lý nào bỏ qua một Ma hậu đã biến thành quỷ hồn.
Còn nữa, Thi Tổ không biết hắn.
Điều này cũng chứng tỏ Thi Tổ lâu lắm rồi không ra khỏi biển Vô Danh.
Tại sao lại như vậy? Hắn có căn cứ.